Hận Không Thể Là Con Gái Nhà Mình.
Hốt Văn Hạ
2024-08-08 10:54:36
“Thu Hoa, nhỏ giọng chút, bên cạnh còn có người khác, nếu người trong thôn nghe được thì không hay.” Cô gái thanh niên trí thức tên Lý Tiểu Thiến nhắc nhở Thu Hoa nhỏ giọng lại.
Mặc dù cô không tin phương pháp này, nhưng cũng không thể nói trắng trợn táo bạo như vậy, dễ làm người trong thôn phật ý.
Ở nông thôn, gà là “kim ngật mã” trong nhà, mỗi ngày đều trông cậy vào nó đẻ trứng.
Vương Thu Hoa trợn trắng mắt, cô đâu có nói sai, nhưng cũng không nói thêm nữa.
Những thanh niên trí thức khác nghe được cuộc đối thoại của hai người, trong lòng cũng có suy nghĩ riêng, nhưng đều hy vọng phương pháp này là thật.
Bọn họ cũng nuôi vài con gà, nếu có thể thu được nhiều trứng gà hơn thì cũng tốt.
Tô Cẩm Giác nghe vậy, biết là con gái đại đội trưởng nghĩ ra được biện pháp, liền nhớ đến ngày đó trên cây nhìn thấy người.
Không thể tưởng được còn rất thông minh, vậy mà biết cho gà ăn giun sẽ gia tăng tỷ lệ đẻ trứng.
Chuyện bên ngoài xảy ra, Triệu Vãn cũng biết, mỗi ngày buổi sáng đi sông giặt quần áo, cô đều sẽ bị các bà thím khen ngợi, bởi vì dùng phương pháp này, gà nhà thật sự thích đẻ trứng.
Nhận được chỗ tốt, các bà thím hiện tại thấy Triệu Vãn đó là một trăm vừa lòng, hận không thể là con gái nhà mình.
“Tiểu Vãn, đầu óc con sao lại thông minh thế, vậy mà biết được điều này.” Một bà thím thấy Triệu Vãn liền hỏi.
“Còn siêng năng nữa, việc nhà đều quán xuyến tốt, không để Thúy Hoa phải lo lắng, nhà tôi con bé kia không thể so sánh được.”
“Đúng vậy, lớn lên xinh đẹp như hoa, còn học qua cao trung, ai bì được với Tiểu Vãn, đừng nói chúng ta nhà quê, tôi nghĩ cả những thanh niên trí thức xuống nông thôn cũng không bằng.”
“Cũng không hẳn, dựa vào việc đọc sách mấy năm mà xem thường người nhà quê, giờ hay rồi, Tiểu Vãn nhà ta còn lợi hại hơn cả họ.”
Bà thím này một câu, bà thím kia một câu khen ngợi, khiến Triệu Vãn ngượng ngùng, xem ra cô vẫn đánh giá thấp uy lực của việc cho gà ăn giun.
“May mắn thôi ạ, đây cũng là con đọc được trên sách.”
“Tiểu Vãn, con cũng đừng khiêm tốn, các bà thím đều biết, người đọc sách đúng là khác chúng ta, đầu óc thông minh hơn nhiều.
Tiểu Vãn à, con từ sách có biết cách nào giúp heo tăng trọng nhanh hơn không? Nếu biết thì đừng giấu, mọi người đều chung một thôn, tổ tiên đều là họ hàng, con cũng là do chúng ta nhìn lớn lên mà.”
Lời vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía Triệu Vãn, mong chờ con bé đưa ra một câu trả lời ưng ý.
Nếu có thể giúp heo tăng thêm vài cân thịt thì quả là điều tuyệt vời.
“Nhìn thím nói kìa, nếu biết thì chắc chắn sẽ không giấu giếm gì. Biện pháp cho gà ăn giun đất chẳng phải đã nói cho cả đội rồi sao? Biện pháp nuôi heo thì con thật sự không biết, nhưng nghĩ muốn heo tăng trọng thì vẫn là phải cho ăn nhiều một chút, giống như người vậy, ăn nhiều thì cũng mập lên.”
Triệu Vãn nhìn các bà thím trước mặt, nhíu mày không rõ ràng, trong lòng cảm thán, đây là vừa rồi còn khen ngợi mình, giây tiếp theo đã sợ mình giàu, không thèm để ý mình biết gì.
“Cũng đúng, việc nuôi heo này vẫn phải xem chúng ta.”
Triệu Vãn hiện tại không muốn cười,
“Thím, con giặt xong rồi, về trước đây, các thím cứ từ từ giặt nhé.”
Nói rồi Triệu Vãn cầm quần áo đi luôn, không nán lại nhiều, bằng không sợ mình không thể giữ được nét mặt bình thường.
Những người này đúng là biết cách, thôi, không nói, một đám tuổi đều lớn hơn mình, nếu nói ra điều gì khó nghe, không biết sẽ bị họ nói ra sao.
Về đến nhà, nhìn vào chuồng gà với bốn chú gà, rồi lại nhìn sang hai con heo, Triệu Vãn cảm thấy bế tắc.
Đối với heo, cô cũng chẳng biết cách nào giúp nó tăng trọng, chỉ có thể cho nó ăn nhiều hơn.
Có câu tục ngữ nói "ngựa không ăn cỏ ban đêm thì không béo, người không có tiền của thì khó mà giàu", muốn heo mập lên thì phải cho ăn nhiều và ăn khuya. Ăn khuya nhiều mà không vận động thì tự nhiên sẽ mập lên.
Mặc dù cô không tin phương pháp này, nhưng cũng không thể nói trắng trợn táo bạo như vậy, dễ làm người trong thôn phật ý.
Ở nông thôn, gà là “kim ngật mã” trong nhà, mỗi ngày đều trông cậy vào nó đẻ trứng.
Vương Thu Hoa trợn trắng mắt, cô đâu có nói sai, nhưng cũng không nói thêm nữa.
Những thanh niên trí thức khác nghe được cuộc đối thoại của hai người, trong lòng cũng có suy nghĩ riêng, nhưng đều hy vọng phương pháp này là thật.
Bọn họ cũng nuôi vài con gà, nếu có thể thu được nhiều trứng gà hơn thì cũng tốt.
Tô Cẩm Giác nghe vậy, biết là con gái đại đội trưởng nghĩ ra được biện pháp, liền nhớ đến ngày đó trên cây nhìn thấy người.
Không thể tưởng được còn rất thông minh, vậy mà biết cho gà ăn giun sẽ gia tăng tỷ lệ đẻ trứng.
Chuyện bên ngoài xảy ra, Triệu Vãn cũng biết, mỗi ngày buổi sáng đi sông giặt quần áo, cô đều sẽ bị các bà thím khen ngợi, bởi vì dùng phương pháp này, gà nhà thật sự thích đẻ trứng.
Nhận được chỗ tốt, các bà thím hiện tại thấy Triệu Vãn đó là một trăm vừa lòng, hận không thể là con gái nhà mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Vãn, đầu óc con sao lại thông minh thế, vậy mà biết được điều này.” Một bà thím thấy Triệu Vãn liền hỏi.
“Còn siêng năng nữa, việc nhà đều quán xuyến tốt, không để Thúy Hoa phải lo lắng, nhà tôi con bé kia không thể so sánh được.”
“Đúng vậy, lớn lên xinh đẹp như hoa, còn học qua cao trung, ai bì được với Tiểu Vãn, đừng nói chúng ta nhà quê, tôi nghĩ cả những thanh niên trí thức xuống nông thôn cũng không bằng.”
“Cũng không hẳn, dựa vào việc đọc sách mấy năm mà xem thường người nhà quê, giờ hay rồi, Tiểu Vãn nhà ta còn lợi hại hơn cả họ.”
Bà thím này một câu, bà thím kia một câu khen ngợi, khiến Triệu Vãn ngượng ngùng, xem ra cô vẫn đánh giá thấp uy lực của việc cho gà ăn giun.
“May mắn thôi ạ, đây cũng là con đọc được trên sách.”
“Tiểu Vãn, con cũng đừng khiêm tốn, các bà thím đều biết, người đọc sách đúng là khác chúng ta, đầu óc thông minh hơn nhiều.
Tiểu Vãn à, con từ sách có biết cách nào giúp heo tăng trọng nhanh hơn không? Nếu biết thì đừng giấu, mọi người đều chung một thôn, tổ tiên đều là họ hàng, con cũng là do chúng ta nhìn lớn lên mà.”
Lời vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía Triệu Vãn, mong chờ con bé đưa ra một câu trả lời ưng ý.
Nếu có thể giúp heo tăng thêm vài cân thịt thì quả là điều tuyệt vời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhìn thím nói kìa, nếu biết thì chắc chắn sẽ không giấu giếm gì. Biện pháp cho gà ăn giun đất chẳng phải đã nói cho cả đội rồi sao? Biện pháp nuôi heo thì con thật sự không biết, nhưng nghĩ muốn heo tăng trọng thì vẫn là phải cho ăn nhiều một chút, giống như người vậy, ăn nhiều thì cũng mập lên.”
Triệu Vãn nhìn các bà thím trước mặt, nhíu mày không rõ ràng, trong lòng cảm thán, đây là vừa rồi còn khen ngợi mình, giây tiếp theo đã sợ mình giàu, không thèm để ý mình biết gì.
“Cũng đúng, việc nuôi heo này vẫn phải xem chúng ta.”
Triệu Vãn hiện tại không muốn cười,
“Thím, con giặt xong rồi, về trước đây, các thím cứ từ từ giặt nhé.”
Nói rồi Triệu Vãn cầm quần áo đi luôn, không nán lại nhiều, bằng không sợ mình không thể giữ được nét mặt bình thường.
Những người này đúng là biết cách, thôi, không nói, một đám tuổi đều lớn hơn mình, nếu nói ra điều gì khó nghe, không biết sẽ bị họ nói ra sao.
Về đến nhà, nhìn vào chuồng gà với bốn chú gà, rồi lại nhìn sang hai con heo, Triệu Vãn cảm thấy bế tắc.
Đối với heo, cô cũng chẳng biết cách nào giúp nó tăng trọng, chỉ có thể cho nó ăn nhiều hơn.
Có câu tục ngữ nói "ngựa không ăn cỏ ban đêm thì không béo, người không có tiền của thì khó mà giàu", muốn heo mập lên thì phải cho ăn nhiều và ăn khuya. Ăn khuya nhiều mà không vận động thì tự nhiên sẽ mập lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro