Trạm Phế Phẩm
Hốt Văn Hạ
2024-08-08 10:54:36
Cuối cùng, hai người không ai thuyết phục được ai.
Mua sách cũng không đi hiệu sách mà đi trạm phế phẩm.
Hiệu sách không chắc chắn có sách giáo khoa cấp ba, huống chi giá cũng cao, bảy mao tiền cũng mua không được, vẫn là đi trạm phế phẩm mua có lợi hơn.
Triệu Vãn biết mình muốn đi trạm phế phẩm nên trong lòng vui mừng khôn xiết, không biết trạm phế phẩm ở đây có giống như trong tiểu thuyết mình từng xem không?
Anh hai Triệu nhìn Triệu Vãn đang cao hứng vui vẻ, không biết tâm tư của con gái đều kỳ quái như vậy sao? Đi trạm phế phẩm cũng vui?
Đến trạm phế phẩm, người trông coi không phải là đàn ôngmà là một phụ nữ trung niên.
Triệu Vãn hơi thất vọng, cùng Anh hai Triệu đi vào trong.
Căn phòng rộng lớn cái gì cũng có, từ cái chân ghế bị gãy cho đến những tờ giấy nhỏ.
Có thể là do không ai quét dọn, Triệu Vãn vừa bước vào đã bị bụi bặm sặc đến ho.
Liếc mắt nhìn quanh, toàn là đồ rách nát, không có vẻ gì là có bảo bối.
“Nhanh tìm sách rồi về, đây không phải là nơi tốt đẹp gì, còn bẩn thỉu nữa.” Anh hai Triệu ghét bỏ nói, nếu không phải em gái muốn, cho dù người khác mời hắn tới, hắn cũng không thèm đến đây.
“Dạ, tìm xong sớm về sớm.”
Triệu Vãn không lục tung những cái bàn ghế gãy chân thiếu tay. Cô không tin bên trong có thỏi vàng, mà có cũng không đến lượt mình tìm.
Cô tập trung tìm sách giáo khoa cấp ba để học tập.
Đã bốn năm kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, kiến thức đã quên gần hết.
May mắn là ở đại học, cô vẫn luôn học tập, nên khả năng học tập vẫn còn.
Huống chi, nội dung thi đại học lúc này cũng khác biệt so với đời sau.
Hai người lục tung một hồi mới tìm được đầy đủ sách giáo khoa cấp ba. Tất cả đều cũ, trên mặt còn có một số ghi chú, không nhiều lắm, có lẽ là do người trong thành đọc xong cấp ba rồi bán như phế liệu.
Sách tự học toán lý hóa không thấy đâu, mà là một học sinh văn khoa như cô cũng không cần dùng đến.
“Tìm được rồi thì đi thôi.”
Anh hai Triệu cầm một chồng sách dẫn đầu đi ra ngoài, định cân nặng.
“Không lấy gì nữa à?”
Người phụ nữ trông coi duỗi tay kiểm tra chồng sách, không phát hiện gì bất thường nên mới tiến hành cân đo.
“Tổng cộng năm hào tiền.”
Triệu Vãn lấy tiền đã chuẩn bị sẵn ra, đếm năm hào tiền đưa cho người phụ nữ, nhưng bị Anh hai Triệu ngăn lại.
Anh hai Triệu thấy em gái mình keo kiệt, nghĩ đến số tiền này cũng không dễ kiếm, nên hắn hào phóng cho đi. Năm hào tiền, hắn vẫn còn.
Hai người ra ngoài, lên xe đạp đi về. Lúc này, mặt trời đã lên cao.
“Anh hai, anh lấy đâu ra nhiều tiền riêng vậy?” Triệu Vãn thực sự tò mò. Nguyên chủ phải tiết kiệm hơn hai năm mới có được số tiền này.
Bình thường, cô không có cơ hội tiếp xúc với tiền, chỉ có vào dịp Tết mới được lì xì.
Đã lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được cách kiếm tiền.
Hiện tại, cô nghèo đến mức không xu dính túi.
Có một số cách kiếm tiền như đi chợ đen đầu cơ trục lợi vật tư, nhưng cô không muốn làm.
Hoặc là kiếm tiền bất nghĩa, nhưng cô không có may mắn như vậy. Lên núi nhiều lần như vậy mà vẫn chưa nhìn thấy gà rừng, thỏ hoang, nhân sâm gì đó.
Còn một cách kiếm tiền nữa là đi làm công nhân, nhưng khả năng thế nào?
Anh hai Triệu thong dong đạp xe, không biết em gái mình đang suy nghĩ nhiều như vậy.
“Có đâu ra tiền riêng, hôm nay tiêu hết tiền lương rồi, sau này anh hai chỉ có thể đến nhờ cậy đến em ba.” Anh hai Triệu giả vờ đáng thương nói.
Mua sách cũng không đi hiệu sách mà đi trạm phế phẩm.
Hiệu sách không chắc chắn có sách giáo khoa cấp ba, huống chi giá cũng cao, bảy mao tiền cũng mua không được, vẫn là đi trạm phế phẩm mua có lợi hơn.
Triệu Vãn biết mình muốn đi trạm phế phẩm nên trong lòng vui mừng khôn xiết, không biết trạm phế phẩm ở đây có giống như trong tiểu thuyết mình từng xem không?
Anh hai Triệu nhìn Triệu Vãn đang cao hứng vui vẻ, không biết tâm tư của con gái đều kỳ quái như vậy sao? Đi trạm phế phẩm cũng vui?
Đến trạm phế phẩm, người trông coi không phải là đàn ôngmà là một phụ nữ trung niên.
Triệu Vãn hơi thất vọng, cùng Anh hai Triệu đi vào trong.
Căn phòng rộng lớn cái gì cũng có, từ cái chân ghế bị gãy cho đến những tờ giấy nhỏ.
Có thể là do không ai quét dọn, Triệu Vãn vừa bước vào đã bị bụi bặm sặc đến ho.
Liếc mắt nhìn quanh, toàn là đồ rách nát, không có vẻ gì là có bảo bối.
“Nhanh tìm sách rồi về, đây không phải là nơi tốt đẹp gì, còn bẩn thỉu nữa.” Anh hai Triệu ghét bỏ nói, nếu không phải em gái muốn, cho dù người khác mời hắn tới, hắn cũng không thèm đến đây.
“Dạ, tìm xong sớm về sớm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vãn không lục tung những cái bàn ghế gãy chân thiếu tay. Cô không tin bên trong có thỏi vàng, mà có cũng không đến lượt mình tìm.
Cô tập trung tìm sách giáo khoa cấp ba để học tập.
Đã bốn năm kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, kiến thức đã quên gần hết.
May mắn là ở đại học, cô vẫn luôn học tập, nên khả năng học tập vẫn còn.
Huống chi, nội dung thi đại học lúc này cũng khác biệt so với đời sau.
Hai người lục tung một hồi mới tìm được đầy đủ sách giáo khoa cấp ba. Tất cả đều cũ, trên mặt còn có một số ghi chú, không nhiều lắm, có lẽ là do người trong thành đọc xong cấp ba rồi bán như phế liệu.
Sách tự học toán lý hóa không thấy đâu, mà là một học sinh văn khoa như cô cũng không cần dùng đến.
“Tìm được rồi thì đi thôi.”
Anh hai Triệu cầm một chồng sách dẫn đầu đi ra ngoài, định cân nặng.
“Không lấy gì nữa à?”
Người phụ nữ trông coi duỗi tay kiểm tra chồng sách, không phát hiện gì bất thường nên mới tiến hành cân đo.
“Tổng cộng năm hào tiền.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vãn lấy tiền đã chuẩn bị sẵn ra, đếm năm hào tiền đưa cho người phụ nữ, nhưng bị Anh hai Triệu ngăn lại.
Anh hai Triệu thấy em gái mình keo kiệt, nghĩ đến số tiền này cũng không dễ kiếm, nên hắn hào phóng cho đi. Năm hào tiền, hắn vẫn còn.
Hai người ra ngoài, lên xe đạp đi về. Lúc này, mặt trời đã lên cao.
“Anh hai, anh lấy đâu ra nhiều tiền riêng vậy?” Triệu Vãn thực sự tò mò. Nguyên chủ phải tiết kiệm hơn hai năm mới có được số tiền này.
Bình thường, cô không có cơ hội tiếp xúc với tiền, chỉ có vào dịp Tết mới được lì xì.
Đã lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được cách kiếm tiền.
Hiện tại, cô nghèo đến mức không xu dính túi.
Có một số cách kiếm tiền như đi chợ đen đầu cơ trục lợi vật tư, nhưng cô không muốn làm.
Hoặc là kiếm tiền bất nghĩa, nhưng cô không có may mắn như vậy. Lên núi nhiều lần như vậy mà vẫn chưa nhìn thấy gà rừng, thỏ hoang, nhân sâm gì đó.
Còn một cách kiếm tiền nữa là đi làm công nhân, nhưng khả năng thế nào?
Anh hai Triệu thong dong đạp xe, không biết em gái mình đang suy nghĩ nhiều như vậy.
“Có đâu ra tiền riêng, hôm nay tiêu hết tiền lương rồi, sau này anh hai chỉ có thể đến nhờ cậy đến em ba.” Anh hai Triệu giả vờ đáng thương nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro