Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 10
Thanh Đinh Chi Âm
2024-10-13 17:13:00
Những thanh niên trí thức khác đều chú ý đến bọn họ, thấy Diệp Ngưng Dao hào phóng như vậy thì cả đám liền vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng trong khoảng bảy năm trở lại đây, bọn họ vẫn đang ở trong thời đại vật dụng vô cùng khan hiếm, thậm chí còn phải ăn uống tiết kiệm, huống chi là ăn thịt bò khô!
Mạc Tiểu Thanh sợ tới mức vội vàng đẩy túi thịt bò lại: “Cái này tôi không nhận được! Cô cầm lấy để tự mình ăn đi!”
“Có qua có lại mà, nếu cô không cầm thì tôi cũng không thể nhận trứng gà kia được.”
Trong lúc hai người đang đùn đẩy qua lại, một người trong phòng nhỏ giọng nói thầm: “Khoe khoang cái gì không biết? Lối sống như của nhà tư bản sẽ bị cử báo rồi đem đi phê đấu đấy.”
“Lưu Mỹ Ngọc, cô đang nói gì vậy? Cô không mở miệng ra nói cũng không ai bảo câm đâu!” Mạc Tiểu Thanh trừng mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì tức giận.
“Tôi nói sai chắc? Chúng ta là giai cấp công nhân làm gì được ăn đồ quý như vậy, còn bảo cô ta không phải nhà tư bản?” Lưu Mỹ Ngọc ngồi dậy từ trên giường đất, cứng cổ lườm lại hai người bọn cô.
Có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên Diệp Ngưng Dao biết nhà tư bản là gì, đây là thế giới mà lời nói cũng có thể giết người, cô gái trước mặt thực sự rất độc ác!
“Đồ ăn thức uống này là do anh trai tôi bị thương nặng, đồng đội anh ấy đem tặng để tẩm bổ.” Anh trai của nguyên chủ vốn là một người cuồng em gái, có đồ gì ngon đều đưa cho cô ăn, Diệp Ngưng Dao giơ miếng khô bò trong tay lên và nhìn Lưu Mỹ Ngọc, nói: “Cô đã vu khống những người quân nhân bảo vệ quốc gia thành nhà tư bản, tôi có thể đi cử báo cô đó.”
Lưu Mỹ Ngọc nghe tới đây liền sợ xanh mặt, dáng vẻ “Tôi không sai tôi nói đúng” ban đầu đã không cánh mà bay, cô ta nắm chặt lấy góc chăn, không dám hó hé thêm nửa câu, cảm thấy cực kì hối hận vì sự bốc đồng vừa rồi của mình.
Phải biết rằng trong khoảng bảy năm trở lại đây, bọn họ vẫn đang ở trong thời đại vật dụng vô cùng khan hiếm, thậm chí còn phải ăn uống tiết kiệm, huống chi là ăn thịt bò khô!
Mạc Tiểu Thanh sợ tới mức vội vàng đẩy túi thịt bò lại: “Cái này tôi không nhận được! Cô cầm lấy để tự mình ăn đi!”
“Có qua có lại mà, nếu cô không cầm thì tôi cũng không thể nhận trứng gà kia được.”
Trong lúc hai người đang đùn đẩy qua lại, một người trong phòng nhỏ giọng nói thầm: “Khoe khoang cái gì không biết? Lối sống như của nhà tư bản sẽ bị cử báo rồi đem đi phê đấu đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lưu Mỹ Ngọc, cô đang nói gì vậy? Cô không mở miệng ra nói cũng không ai bảo câm đâu!” Mạc Tiểu Thanh trừng mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì tức giận.
“Tôi nói sai chắc? Chúng ta là giai cấp công nhân làm gì được ăn đồ quý như vậy, còn bảo cô ta không phải nhà tư bản?” Lưu Mỹ Ngọc ngồi dậy từ trên giường đất, cứng cổ lườm lại hai người bọn cô.
Có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên Diệp Ngưng Dao biết nhà tư bản là gì, đây là thế giới mà lời nói cũng có thể giết người, cô gái trước mặt thực sự rất độc ác!
“Đồ ăn thức uống này là do anh trai tôi bị thương nặng, đồng đội anh ấy đem tặng để tẩm bổ.” Anh trai của nguyên chủ vốn là một người cuồng em gái, có đồ gì ngon đều đưa cho cô ăn, Diệp Ngưng Dao giơ miếng khô bò trong tay lên và nhìn Lưu Mỹ Ngọc, nói: “Cô đã vu khống những người quân nhân bảo vệ quốc gia thành nhà tư bản, tôi có thể đi cử báo cô đó.”
Lưu Mỹ Ngọc nghe tới đây liền sợ xanh mặt, dáng vẻ “Tôi không sai tôi nói đúng” ban đầu đã không cánh mà bay, cô ta nắm chặt lấy góc chăn, không dám hó hé thêm nửa câu, cảm thấy cực kì hối hận vì sự bốc đồng vừa rồi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro