Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 32
Thanh Đinh Chi Âm
2024-10-13 17:13:00
“Tại sao ở đâu cũng có anh vậy? Anh tự lo việc của mình đi cứ bám theo tụi tôi làm gì.” Mạc Tiểu Thanh đem Diệp Ngưng Dao bảo hộ ở phía sau người, rất sợ tên thần kinh này không theo lẽ thường mà làm ra những hành động gì đó quá đáng.
Lâm Tử An cong khóe mắt, cúi nghiêng người sang chào hỏi với cô gái phía sau: “Chào thanh niên trí thức Diệp, tôi là Lâm Tử An.”
Anh bạn này có làn da thực trắng, trên mũi đeo một bộ kính gọng vàng, nếu không mở miệng nói chuyện…… Cả người thoạt nhìn thập phần nho nhã.
“Chào anh.” Diệp Ngưng Dao bên miệng cũng mỉm cười, đối với nhân vật bi kịch trong sách này hiện lên một tia đồng tình.
Lâm Tử An nhìn cô gái này tươi cười làm cho anh có chút rung động, vì thế lại gần hỏi: “Cô Diệp, Cô có bạn trai hay chưa? Cô cảm thấy tôi thế nào?”
“Anh chỉ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả, mau tránh ra!” Mạc Tiểu Thanh tiến lên đẩy ngực hắn: “Lâm Tử An, anh có thể chú ý đến hình tượng của mình một chút được không?!”
“Sao chỗ nào cũng đều có mặt cô vậy?” Lâm Tử An không khách khí mà hất tay cô ấy ra: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cô đừng có mà chạm vào người tôi!”
Diệp Ngưng Dao đứng ở một bên, khóe miệng mím chặt nỗ lực cố gắng không cười, để không làm cho chính mình cười ra tiếng.
Người đàn ông này cũng rất hài hước!
“Chúng ta đi nhanh đi.” Giang Hoài thấy cô nhìn chằm chằm vào Lâm Tử An cười, tiến lên hai bước làm bộ lơ đãng, dùng nửa người ngăn cách tầm mắt của hai người.
Người đáng ghét lại đây, Diệp Ngưng Dao thu hồi ý cười trên mặt, một lần nữa kéo Mạc Tiểu Thanh hướng vào trong núi mà tiếp tục đi.
Bốn phía có vài cây hoa mai lớn, nhưng hiện tại không phải là thời cơ tốt để thu thập linh lực, cô chỉ có thể trước mắt tỏ vẻ thèm thuồng mà nhìn một cái, đợi khi tìm được cơ hội lại một mình hành động.
Hai người đàn ông phía sau kia cũng không xa không gần mà đi theo hai người bọn cô.
Lâm Tử An cong khóe mắt, cúi nghiêng người sang chào hỏi với cô gái phía sau: “Chào thanh niên trí thức Diệp, tôi là Lâm Tử An.”
Anh bạn này có làn da thực trắng, trên mũi đeo một bộ kính gọng vàng, nếu không mở miệng nói chuyện…… Cả người thoạt nhìn thập phần nho nhã.
“Chào anh.” Diệp Ngưng Dao bên miệng cũng mỉm cười, đối với nhân vật bi kịch trong sách này hiện lên một tia đồng tình.
Lâm Tử An nhìn cô gái này tươi cười làm cho anh có chút rung động, vì thế lại gần hỏi: “Cô Diệp, Cô có bạn trai hay chưa? Cô cảm thấy tôi thế nào?”
“Anh chỉ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả, mau tránh ra!” Mạc Tiểu Thanh tiến lên đẩy ngực hắn: “Lâm Tử An, anh có thể chú ý đến hình tượng của mình một chút được không?!”
“Sao chỗ nào cũng đều có mặt cô vậy?” Lâm Tử An không khách khí mà hất tay cô ấy ra: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cô đừng có mà chạm vào người tôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Ngưng Dao đứng ở một bên, khóe miệng mím chặt nỗ lực cố gắng không cười, để không làm cho chính mình cười ra tiếng.
Người đàn ông này cũng rất hài hước!
“Chúng ta đi nhanh đi.” Giang Hoài thấy cô nhìn chằm chằm vào Lâm Tử An cười, tiến lên hai bước làm bộ lơ đãng, dùng nửa người ngăn cách tầm mắt của hai người.
Người đáng ghét lại đây, Diệp Ngưng Dao thu hồi ý cười trên mặt, một lần nữa kéo Mạc Tiểu Thanh hướng vào trong núi mà tiếp tục đi.
Bốn phía có vài cây hoa mai lớn, nhưng hiện tại không phải là thời cơ tốt để thu thập linh lực, cô chỉ có thể trước mắt tỏ vẻ thèm thuồng mà nhìn một cái, đợi khi tìm được cơ hội lại một mình hành động.
Hai người đàn ông phía sau kia cũng không xa không gần mà đi theo hai người bọn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro