Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 35
Thanh Đinh Chi Âm
2024-10-13 17:13:00
Phó Thập Đông vừa nói xong, nhanh chóng cầm lấy con mồi khác trên mặt đất vội vàng rời đi.
Mạc Tiểu Thanh: “...”
Diệp Ngưng Dao: “...”
Mạc Tiểu Thanh và Diệp Ngưng Dao quay đầu ra phía sau, cô ấy vỗ vỗ vào ngực mình rồi nói: “Mỗi lần tôi nhìn thấy Phó Thập Đông đều cảm thấy anh ta rất dọa người!”
“Chỉ là anh ta làm như này là có ý gì thế?” Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía con thỏ đang rúc vào trong ngực Diệp Ngưng Dao, trêu ghẹo hỏi: “Có phải anh ta thích cô không? Nếu không sao lại chỉ tặng cho cô lại không tặng cho tôi?”
“Có khả năng lắm đấy.” Diệp Ngưng Dao nhịn cười nghiêm mặt gật gật đầu, kỳ thật trong lòng cô rất rõ ràng Phó Thập Đông kia đưa cô con thỏ này chẳng qua là vì cảm ơn cô đã cứu cháu trai của anh mà thôi.
Lúc trước còn nói không ai nợ ai mà? Đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi……
Có điều, cô sẽ không thừa nhận dụng ý này của anh, tốt nhất là làm cho toàn thôn đều hiểu lầm là Phó Thập Đông anh thích cô mới tốt!
“Vẻ mặt này của cô là sao vậy? Không phải là cô cũng thích anh ta đó chứ?” Mạc Tiểu Thanh vốn chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng sau khi thấy Diệp Ngưng Dao cũng không phủ nhận, cô ấy kinh ngạc mà há to miệng, vội nói tiếp: “Anh ta không có nghề nghiệp đàng hoàng, còn nổi danh là tên du thủ du thực số một số hai ở trong thôn đó, cả gia đình nhà anh ta ai cũng đều ốm yếu bệnh tật, tương lai chúng ta còn phải trở về thành, cô ngàn vạn lần đừng có mà làm chuyện ngu ngốc đấy nhé.”
“Ốm yếu bệnh tật ” mấy chữ này nghe thật sự rất chói tai, nghĩ đến hình ảnh mấy ngày trước Phó Niên bị ném đá, Diệp Ngưng Dao nhíu mày, chậm rãi nói: “Vạn vật trên thế gian này đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, chẳng lẽ bọn họ không may mắc bệnh hiểm nghèo liền xứng đáng bị người khác coi khinh sao?”
“Thực xin lỗi…… Tôi không nên nói chuyện như vậy.” Mạc Tiểu Thanh gãi gãi mái tóc ngắn của mình, muốn giải thích rõ cho Diệp Ngưng Dao hiểu.
Mạc Tiểu Thanh: “...”
Diệp Ngưng Dao: “...”
Mạc Tiểu Thanh và Diệp Ngưng Dao quay đầu ra phía sau, cô ấy vỗ vỗ vào ngực mình rồi nói: “Mỗi lần tôi nhìn thấy Phó Thập Đông đều cảm thấy anh ta rất dọa người!”
“Chỉ là anh ta làm như này là có ý gì thế?” Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía con thỏ đang rúc vào trong ngực Diệp Ngưng Dao, trêu ghẹo hỏi: “Có phải anh ta thích cô không? Nếu không sao lại chỉ tặng cho cô lại không tặng cho tôi?”
“Có khả năng lắm đấy.” Diệp Ngưng Dao nhịn cười nghiêm mặt gật gật đầu, kỳ thật trong lòng cô rất rõ ràng Phó Thập Đông kia đưa cô con thỏ này chẳng qua là vì cảm ơn cô đã cứu cháu trai của anh mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước còn nói không ai nợ ai mà? Đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi……
Có điều, cô sẽ không thừa nhận dụng ý này của anh, tốt nhất là làm cho toàn thôn đều hiểu lầm là Phó Thập Đông anh thích cô mới tốt!
“Vẻ mặt này của cô là sao vậy? Không phải là cô cũng thích anh ta đó chứ?” Mạc Tiểu Thanh vốn chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng sau khi thấy Diệp Ngưng Dao cũng không phủ nhận, cô ấy kinh ngạc mà há to miệng, vội nói tiếp: “Anh ta không có nghề nghiệp đàng hoàng, còn nổi danh là tên du thủ du thực số một số hai ở trong thôn đó, cả gia đình nhà anh ta ai cũng đều ốm yếu bệnh tật, tương lai chúng ta còn phải trở về thành, cô ngàn vạn lần đừng có mà làm chuyện ngu ngốc đấy nhé.”
“Ốm yếu bệnh tật ” mấy chữ này nghe thật sự rất chói tai, nghĩ đến hình ảnh mấy ngày trước Phó Niên bị ném đá, Diệp Ngưng Dao nhíu mày, chậm rãi nói: “Vạn vật trên thế gian này đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, chẳng lẽ bọn họ không may mắc bệnh hiểm nghèo liền xứng đáng bị người khác coi khinh sao?”
“Thực xin lỗi…… Tôi không nên nói chuyện như vậy.” Mạc Tiểu Thanh gãi gãi mái tóc ngắn của mình, muốn giải thích rõ cho Diệp Ngưng Dao hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro