[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 12
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
“Gần đây nghỉ ngơi mấy ngày đi, gia đình chúng ta cũng không thiếu công điểm của mấy ngày, đợi lát nữa chị đi tìm đại đội trưởng xin nghỉ cho em, thuận tiện đưa chút đồ ăn qua cho em.”
“Không cần, chú Trần đã xin nghỉ giúp mình rồi, cảm ơn Tuệ Tuệ, cậu thật tốt.” Đồng Vãn tìm ra một miếng xà bông nhỏ từ trong góc, học giọng điệu của nguyên chủ trả lời.
Hàn Tuệ Tuệ liếc mắt, thấy lúc cô gái khom người rửa mặt, mái tóc dài bù xù trượt vào trong chậu rửa mặt, lập tức đưa tay bó mái tóc dài như gấm của cô ra phía sau, lại kéo sợi dây cao sư trên cổ tay, lo kéo trúng chỗ đau, cô ấy chỉ buộc lỏng lẻo ở sau đầu, mới trợn mắt nói: “Bớt làm nũng đi, còn nữa, nhóc thối, gọi chị Tuệ Tuệ.”
“Cậu lớn hơn mình mấy tháng chứ.”
“Vậy cũng là chị, chị hai mươi, em mười chín, chấp nhận đi!”
Đồng Vãn khẽ cười một tiếng, không trả lời nữa.
Không phải nhất định cần so đo chị em gì cả, chẳng qua là nguyên chủ chung sống với Hàn Tuệ Tuệ như vậy, nghe thấy thế mình cũng theo bản năng trả lời một câu.
Thấy cô gái nhỏ cười rồi, Hàn Tuệ Tuệ yên tâm đôi chút, thật ra thì cô ấy còn có rất nhiều lời muốn hỏi, chẳng qua là kiêng dè chú Trần đang chờ đợi ở bên ngoài.
Cũng không thể để người ta chờ lâu: “Em trang điểm lại đi, chị đi làm chút đồ ăn cho em.”
Nói xong lời này, không đợi Đồng Vãn trả lời, cô ấy đã hấp tấp ra ngoài.
Trước khi Vãn Vãn kết hôn cô ấy đã từng đến, cho nên biết rõ vị trí phòng bếp.
Đồng Vãn vừa định nói làm nhiều chút để hai người ăn chung, chẳng qua khi cô bưng gương mặt đầy nước nhìn qua, đã không thấy vạt áo của Tuệ Tuệ đâu nữa rồi.
Cô bất đắc dĩ cười một tiếng.
Được rồi, quả nhiên là ớt nhỏ, hấp tấp.
Có lẽ là thừa kế tình cảm của nguyên chủ, hơn nữa trước đây cô cũng có một người bạn thân thiết, cũng che chở mình như vậy, cho nên cô không cảm thấy xa lạ, ngược lại cảm thấy ấm áp.
Chẳng qua là... nghĩ đến việc sẽ không còn được gặp lại bạn tốt ngày xưa nữa, khóe miệng cong lên của Đồng Vãn lại chậm rãi kéo xuống.
Cũng không biết... biết mình rời đi rồi, bạn thân sẽ đau buồn thế nào.
Nghĩ như vậy, hốc mắt của Đồng Vãn mất không chế đỏ lên, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh bây giờ, cô mím môi, hít thở sâu mấy cái.
Khóc tỉ tê không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, nếu tới rồi, thậm chí may mắn có được mạng sống mới, cô nghĩ cách sống tốt mới là chuyện quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Đồng Vãn dùng xà bông chà bọt, nhanh chóng tẩy trang.
Ngửi mùi xà bông hơi gay mũi, Đồng Vãn bĩu môi, vẫn muốn khóc. Hôm qua còn dùng các loại mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, lúc này rửa mặt tẩy trang chỉ có thể dùng xà bông... chua xót quá.
Đau lòng hơn là, dựa theo trí nhớ biết được, lúc này có thể sử dụng xà bông rửa mặt đều là xa xỉ...
Sau khi chà đến mức gò má hơi đau, lại thoa kem trang điểm lên mặt, Đồng Vãn mới lấy đồ trang điểm đơn sơ trong hòm bắt đầu nhìn gương trang điểm.
Lúc này mới phát hiện, ngoại hình của người trong gương gần như giống hệt mình.
Ngoài non nớt hơn mình của ngày xưa ra, còn lại thì rất giống.
Cô gái trong chiếc gương nhựa da trắng long lanh, xinh đẹp quyến rũ, khi ánh mắt đung đưa sẽ quyến rũ tâm hồn của người ta. Một ngoại hình không giống người đứng đắn như vậy, dù đã từng ở thế kỷ hai mươi mốt cởi mở, cũng sẽ khiến Đồng Vãn chịu đủ chỉ trích, huống chi là ở những năm bảy mươi, lấy giản dị trắng mập là nét đẹp của bây giờ.
“Không cần, chú Trần đã xin nghỉ giúp mình rồi, cảm ơn Tuệ Tuệ, cậu thật tốt.” Đồng Vãn tìm ra một miếng xà bông nhỏ từ trong góc, học giọng điệu của nguyên chủ trả lời.
Hàn Tuệ Tuệ liếc mắt, thấy lúc cô gái khom người rửa mặt, mái tóc dài bù xù trượt vào trong chậu rửa mặt, lập tức đưa tay bó mái tóc dài như gấm của cô ra phía sau, lại kéo sợi dây cao sư trên cổ tay, lo kéo trúng chỗ đau, cô ấy chỉ buộc lỏng lẻo ở sau đầu, mới trợn mắt nói: “Bớt làm nũng đi, còn nữa, nhóc thối, gọi chị Tuệ Tuệ.”
“Cậu lớn hơn mình mấy tháng chứ.”
“Vậy cũng là chị, chị hai mươi, em mười chín, chấp nhận đi!”
Đồng Vãn khẽ cười một tiếng, không trả lời nữa.
Không phải nhất định cần so đo chị em gì cả, chẳng qua là nguyên chủ chung sống với Hàn Tuệ Tuệ như vậy, nghe thấy thế mình cũng theo bản năng trả lời một câu.
Thấy cô gái nhỏ cười rồi, Hàn Tuệ Tuệ yên tâm đôi chút, thật ra thì cô ấy còn có rất nhiều lời muốn hỏi, chẳng qua là kiêng dè chú Trần đang chờ đợi ở bên ngoài.
Cũng không thể để người ta chờ lâu: “Em trang điểm lại đi, chị đi làm chút đồ ăn cho em.”
Nói xong lời này, không đợi Đồng Vãn trả lời, cô ấy đã hấp tấp ra ngoài.
Trước khi Vãn Vãn kết hôn cô ấy đã từng đến, cho nên biết rõ vị trí phòng bếp.
Đồng Vãn vừa định nói làm nhiều chút để hai người ăn chung, chẳng qua khi cô bưng gương mặt đầy nước nhìn qua, đã không thấy vạt áo của Tuệ Tuệ đâu nữa rồi.
Cô bất đắc dĩ cười một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Được rồi, quả nhiên là ớt nhỏ, hấp tấp.
Có lẽ là thừa kế tình cảm của nguyên chủ, hơn nữa trước đây cô cũng có một người bạn thân thiết, cũng che chở mình như vậy, cho nên cô không cảm thấy xa lạ, ngược lại cảm thấy ấm áp.
Chẳng qua là... nghĩ đến việc sẽ không còn được gặp lại bạn tốt ngày xưa nữa, khóe miệng cong lên của Đồng Vãn lại chậm rãi kéo xuống.
Cũng không biết... biết mình rời đi rồi, bạn thân sẽ đau buồn thế nào.
Nghĩ như vậy, hốc mắt của Đồng Vãn mất không chế đỏ lên, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh bây giờ, cô mím môi, hít thở sâu mấy cái.
Khóc tỉ tê không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, nếu tới rồi, thậm chí may mắn có được mạng sống mới, cô nghĩ cách sống tốt mới là chuyện quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Đồng Vãn dùng xà bông chà bọt, nhanh chóng tẩy trang.
Ngửi mùi xà bông hơi gay mũi, Đồng Vãn bĩu môi, vẫn muốn khóc. Hôm qua còn dùng các loại mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, lúc này rửa mặt tẩy trang chỉ có thể dùng xà bông... chua xót quá.
Đau lòng hơn là, dựa theo trí nhớ biết được, lúc này có thể sử dụng xà bông rửa mặt đều là xa xỉ...
Sau khi chà đến mức gò má hơi đau, lại thoa kem trang điểm lên mặt, Đồng Vãn mới lấy đồ trang điểm đơn sơ trong hòm bắt đầu nhìn gương trang điểm.
Lúc này mới phát hiện, ngoại hình của người trong gương gần như giống hệt mình.
Ngoài non nớt hơn mình của ngày xưa ra, còn lại thì rất giống.
Cô gái trong chiếc gương nhựa da trắng long lanh, xinh đẹp quyến rũ, khi ánh mắt đung đưa sẽ quyến rũ tâm hồn của người ta. Một ngoại hình không giống người đứng đắn như vậy, dù đã từng ở thế kỷ hai mươi mốt cởi mở, cũng sẽ khiến Đồng Vãn chịu đủ chỉ trích, huống chi là ở những năm bảy mươi, lấy giản dị trắng mập là nét đẹp của bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro