[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 29
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Hạ Yến: ... Quả đấm cứng rồi.
Đồng Vãn đã chết lặng với tiếng xưng hô chị dâu này rồi, suy nghĩ nói không chừng hai người này còn có chuyện cần nói, mình không nên nán lại đây thì tốt hơn.
Thế là cô bèn tìm cái cớ: “Vậy cậu từ từ ăn, ăn xong thì để bát đũa ở đó, chờ tôi ngủ trưa dậy sẽ thu dọn.”
“Ôi... Chị dâu cứ làm việc đi, không cần phải để ý đến tôi.”
Đồng Vãn:...
“Anh, khi nào thì chúng ta đi?”
Sau khi không thấy bóng lưng của Đồng Vãn nữa, Trương Dũng lập tức tém lại biểu cảm hi hi ha ha, nhỏ giọng hỏi.
Hạ Yến: “Không vội, Lý Đại thông minh vặt, chúng ta càng đi vội, anh ta sẽ càng ra vẻ, tôi không có thời gian đánh Thái Cực với anh ta, chờ ngày mai, khiến anh ta bất lực rồi nói sau.”
Về mặt quyết định sách lược thì Trương Dũng luôn nghe anh lớn nhà mình, đừng nói chi lần này tất cả đội ngũ đều do Hạ Yến điều động: “Vậy được, chờ lát em đi về, tìm người trong đó nói rõ ràng, bảo họ mặc kệ thằng nhóc đó.”
“Rửa bát rồi đi.”
“... Anh cả chỉ biết thương chị dâu, sao không thương thằng em này chứ?”
“Ngứa đòn à?”
“Khụ khụ ...”
=
Sau khi Đồng Vãn về phòng thì cũng không ngủ, chẳng qua là cô tùy tiện tìm cớ rời đi
Trong lòng cô còn có chuyện băn khoăn.
Nếu không thể lập tức đến bưu điện gọi điện thoại cho dì út, cũng chỉ có thể đè xuống lo âu trong lòng, đổi phương hướng, suy nghĩ làm sao có được chỗ đứng trong sân.
Nói đến cũng bất đắc dĩ, trồng hoa gì đó còn được, bảo người không thể gánh đồ cũng không thể xách đồ như cô xuống ruộng làm việc, cơ thể sẽ không thể nào chịu đựng được.
Đồng Vãn của bây giờ cần địa vị xã hội, không phải dựa vào việc cày cấy là có thể có được, dù sao cô không có bản lĩnh này.
Mà cái gọi là địa vị xã hội cũng không cần cao, tốt nhất có thể làm văn phòng ở công xã, viết bản thảo tuyên truyền gì đó.
Kém nhất cũng hy vọng có thể lấy được một công việc như nhân viên chấm điểm của đại đội.
Mà làm sao có được công việc này, cô đã có suy nghĩ cơ bản rồi.
Trước đây Đồng Vãn làm việc văn tự, cho nên vẫn có thể hiểu được văn học gần mấy chục năm nay.
Nếu như cô xuyên đến thời đại năm 1950 hay 1960, như vậy, nói không khoa trương, chỉ dựa vào tiền nhuận bút là cô có lòng tin mình sẽ giàu có.
Nhưng đáng tiếc là mười năm nay, bởi vì chính sách thay đổi, trừ văn chương vô cùng hiếm có, phần lớn sẽ không có tiền nhuận bút.
Cũng may hôm nay Đồng Vãn không thiếu tiền, không có tiền thù lao mặc dù đáng tiếc, nhưng mà cô biết rõ chuyện nào quan trọng hơn.
Mặc kệ vào thời đại nào, có thể đăng văn chương trên báo chí, đều là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Cho nên, cô muốn lợi dụng nước cờ đầu này.
Đồng Vãn đã chết lặng với tiếng xưng hô chị dâu này rồi, suy nghĩ nói không chừng hai người này còn có chuyện cần nói, mình không nên nán lại đây thì tốt hơn.
Thế là cô bèn tìm cái cớ: “Vậy cậu từ từ ăn, ăn xong thì để bát đũa ở đó, chờ tôi ngủ trưa dậy sẽ thu dọn.”
“Ôi... Chị dâu cứ làm việc đi, không cần phải để ý đến tôi.”
Đồng Vãn:...
“Anh, khi nào thì chúng ta đi?”
Sau khi không thấy bóng lưng của Đồng Vãn nữa, Trương Dũng lập tức tém lại biểu cảm hi hi ha ha, nhỏ giọng hỏi.
Hạ Yến: “Không vội, Lý Đại thông minh vặt, chúng ta càng đi vội, anh ta sẽ càng ra vẻ, tôi không có thời gian đánh Thái Cực với anh ta, chờ ngày mai, khiến anh ta bất lực rồi nói sau.”
Về mặt quyết định sách lược thì Trương Dũng luôn nghe anh lớn nhà mình, đừng nói chi lần này tất cả đội ngũ đều do Hạ Yến điều động: “Vậy được, chờ lát em đi về, tìm người trong đó nói rõ ràng, bảo họ mặc kệ thằng nhóc đó.”
“Rửa bát rồi đi.”
“... Anh cả chỉ biết thương chị dâu, sao không thương thằng em này chứ?”
“Ngứa đòn à?”
“Khụ khụ ...”
=
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Đồng Vãn về phòng thì cũng không ngủ, chẳng qua là cô tùy tiện tìm cớ rời đi
Trong lòng cô còn có chuyện băn khoăn.
Nếu không thể lập tức đến bưu điện gọi điện thoại cho dì út, cũng chỉ có thể đè xuống lo âu trong lòng, đổi phương hướng, suy nghĩ làm sao có được chỗ đứng trong sân.
Nói đến cũng bất đắc dĩ, trồng hoa gì đó còn được, bảo người không thể gánh đồ cũng không thể xách đồ như cô xuống ruộng làm việc, cơ thể sẽ không thể nào chịu đựng được.
Đồng Vãn của bây giờ cần địa vị xã hội, không phải dựa vào việc cày cấy là có thể có được, dù sao cô không có bản lĩnh này.
Mà cái gọi là địa vị xã hội cũng không cần cao, tốt nhất có thể làm văn phòng ở công xã, viết bản thảo tuyên truyền gì đó.
Kém nhất cũng hy vọng có thể lấy được một công việc như nhân viên chấm điểm của đại đội.
Mà làm sao có được công việc này, cô đã có suy nghĩ cơ bản rồi.
Trước đây Đồng Vãn làm việc văn tự, cho nên vẫn có thể hiểu được văn học gần mấy chục năm nay.
Nếu như cô xuyên đến thời đại năm 1950 hay 1960, như vậy, nói không khoa trương, chỉ dựa vào tiền nhuận bút là cô có lòng tin mình sẽ giàu có.
Nhưng đáng tiếc là mười năm nay, bởi vì chính sách thay đổi, trừ văn chương vô cùng hiếm có, phần lớn sẽ không có tiền nhuận bút.
Cũng may hôm nay Đồng Vãn không thiếu tiền, không có tiền thù lao mặc dù đáng tiếc, nhưng mà cô biết rõ chuyện nào quan trọng hơn.
Mặc kệ vào thời đại nào, có thể đăng văn chương trên báo chí, đều là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Cho nên, cô muốn lợi dụng nước cờ đầu này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro