[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 32
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Đương nhiên phải đi, Hạ Yến đứng lên, chẳng qua mới vừa đi tới cửa thì bị tiếng ồn ào bên ngoài cản bước chân.
“... Con nhà tôi là một đứa bé ngoan... nhà ông Lý tôi tám đời là bần nông, đó là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, Lâm Hoài Đông là cái thá gì, nó là phần tử xấu, nhóc con nhà địa chủ, sao có thể tin lời của nó chứ? Các người không thể cầm tiền của nó rồi bắt người vô cớ được...” Giọng nói the thé của phụ nữ phá vỡ sự yên tĩnh vào sáng sớm, cũng rõ ràng truyền tới tai hai người.
Trương Dũng chê bai véo lỗ tai: “Đây là một ổ lưu manh.”
Hạ Yến cau mày, dù sao anh cũng không phải người phía cảnh sát, trầm ngâm một lúc: “Tôi không tiện lộ mặt, cậu đi nói với người trong sở, còn tiếp tục ồn ào thì cứ bắt lại nhốt mấy ngày.”
Lúc này, rất nhiều người kính sợ đồn công an còn chưa có ủy ban cách mạng, sự mạnh mẽ của những Tiểu Hồng Binh, cũng không có cái gọi là ý thức pháp luật, gặp phải chuyện gì, cho rằng khóc lóc om sòm là có thể được như mong muốn.
Cũng không biết, hành động như vậy, chỉ cần người của đồn công an tích cực hơn, tạm giữ mấy ngày cũng hợp pháp.
Trương Dũng được anh lớn căn dặn, lập tức vui vẻ: “Em đi liền.”
Sau khi đám người rời đi, Hạ Yến lạnh mặt, nâng chân dài kéo ghế đến bên cạnh, ngồi bên cạnh bàn làm việc, lại rút ra một tờ giấy, bắt đầu điều tra, tìm kiếm sơ hở từ tất cả tin tức lấy được gần một tháng nay.
Mấy phút sau, Trương Dũng trở về, trên tờ giấy không lớn đã bị Hạ Yến viết chi chít
“Anh cả, bà ta đi rồi.” Trương Dũng nghĩ đến vừa rồi đám cảnh sát không thể nhịn được nữa, thật sự chuẩn bị ra tay tạm giữ người đàn bà đó, mấy người gây chuyện đó lập tức sợ hãi chạy như điên, nhất là người gây chuyện to tiếng nhất, nghe nói là mẹ của Lý Đại, chạy còn nhanh hơn người khác.
“Ừ!” Hạ Yến cũng không ngạc nhiên trước kết quả này, đồn công an thôn quê, đa phần đều có quan hệ thân thích với thôn dân, thật sự trừng phạt bởi vì chút chuyện nhỏ vẫn là số ít.
Anh đứng dậy, bỏ xấp giấy vào trong túi: “Đi, đi gặp Lý Đại.”
Trương Dũng lập tức đuổi theo: “Người nhà Lý Đại sẽ không đi tìm chị dâu nhỏ gây chuyện chứ.”
Ánh mắt của Hạ Yến u ám: “Không đâu... với cả gọi là đồng chí Đồng, đừng quên chúng ta có nhiệm vụ.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sao? Trương Dũng liếc anh cả tràn đầy sát khí, cuối cùng không hỏi, cũng không kịp hỏi, bởi vì hai người đã tiến vào căn phòng tạm thời nhốt Lý Đại.
Bên trong căn phòng, Lý Đại ngồi trên ghế, hai tay bị dây thừng cột phía sau, trải qua tư thế này một ngày một đêm, phiền muộn đến mức hơi đáng sợ.
Hạ Yến ngồi đối diện Lý Đại, không quan tâm sắc mặt tái nhợt và môi khô nứt của gã, lạnh lẽo hỏi: “Anh muốn gặp tôi?”
Thấy anh đi đứng vững vàng, hoàn toàn không khập khiễng như trước, da mặt của Lý Đại vặn vẹo, chuyển tầm mắt khỏi đùi anh, đối diện với gương mặt của Hạ Yến, đáy mắt tràn đầy hung ác, giọng nói khàn khàn, oán hận nói: “Quả nhiên mày không phải Lâm Hoài Đông.”
“... Con nhà tôi là một đứa bé ngoan... nhà ông Lý tôi tám đời là bần nông, đó là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, Lâm Hoài Đông là cái thá gì, nó là phần tử xấu, nhóc con nhà địa chủ, sao có thể tin lời của nó chứ? Các người không thể cầm tiền của nó rồi bắt người vô cớ được...” Giọng nói the thé của phụ nữ phá vỡ sự yên tĩnh vào sáng sớm, cũng rõ ràng truyền tới tai hai người.
Trương Dũng chê bai véo lỗ tai: “Đây là một ổ lưu manh.”
Hạ Yến cau mày, dù sao anh cũng không phải người phía cảnh sát, trầm ngâm một lúc: “Tôi không tiện lộ mặt, cậu đi nói với người trong sở, còn tiếp tục ồn ào thì cứ bắt lại nhốt mấy ngày.”
Lúc này, rất nhiều người kính sợ đồn công an còn chưa có ủy ban cách mạng, sự mạnh mẽ của những Tiểu Hồng Binh, cũng không có cái gọi là ý thức pháp luật, gặp phải chuyện gì, cho rằng khóc lóc om sòm là có thể được như mong muốn.
Cũng không biết, hành động như vậy, chỉ cần người của đồn công an tích cực hơn, tạm giữ mấy ngày cũng hợp pháp.
Trương Dũng được anh lớn căn dặn, lập tức vui vẻ: “Em đi liền.”
Sau khi đám người rời đi, Hạ Yến lạnh mặt, nâng chân dài kéo ghế đến bên cạnh, ngồi bên cạnh bàn làm việc, lại rút ra một tờ giấy, bắt đầu điều tra, tìm kiếm sơ hở từ tất cả tin tức lấy được gần một tháng nay.
Mấy phút sau, Trương Dũng trở về, trên tờ giấy không lớn đã bị Hạ Yến viết chi chít
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh cả, bà ta đi rồi.” Trương Dũng nghĩ đến vừa rồi đám cảnh sát không thể nhịn được nữa, thật sự chuẩn bị ra tay tạm giữ người đàn bà đó, mấy người gây chuyện đó lập tức sợ hãi chạy như điên, nhất là người gây chuyện to tiếng nhất, nghe nói là mẹ của Lý Đại, chạy còn nhanh hơn người khác.
“Ừ!” Hạ Yến cũng không ngạc nhiên trước kết quả này, đồn công an thôn quê, đa phần đều có quan hệ thân thích với thôn dân, thật sự trừng phạt bởi vì chút chuyện nhỏ vẫn là số ít.
Anh đứng dậy, bỏ xấp giấy vào trong túi: “Đi, đi gặp Lý Đại.”
Trương Dũng lập tức đuổi theo: “Người nhà Lý Đại sẽ không đi tìm chị dâu nhỏ gây chuyện chứ.”
Ánh mắt của Hạ Yến u ám: “Không đâu... với cả gọi là đồng chí Đồng, đừng quên chúng ta có nhiệm vụ.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sao? Trương Dũng liếc anh cả tràn đầy sát khí, cuối cùng không hỏi, cũng không kịp hỏi, bởi vì hai người đã tiến vào căn phòng tạm thời nhốt Lý Đại.
Bên trong căn phòng, Lý Đại ngồi trên ghế, hai tay bị dây thừng cột phía sau, trải qua tư thế này một ngày một đêm, phiền muộn đến mức hơi đáng sợ.
Hạ Yến ngồi đối diện Lý Đại, không quan tâm sắc mặt tái nhợt và môi khô nứt của gã, lạnh lẽo hỏi: “Anh muốn gặp tôi?”
Thấy anh đi đứng vững vàng, hoàn toàn không khập khiễng như trước, da mặt của Lý Đại vặn vẹo, chuyển tầm mắt khỏi đùi anh, đối diện với gương mặt của Hạ Yến, đáy mắt tràn đầy hung ác, giọng nói khàn khàn, oán hận nói: “Quả nhiên mày không phải Lâm Hoài Đông.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro