[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 47
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Hàn Tuệ Tuệ cầm ra một miếng bánh trứng gà từ trong túi giấy dầu đưa cho Vãn Vãn, mình cũng cầm một miếng lên cắn, mới ậm ờ đáp: “Chắc bắt hết rồi, cụ thể thì chị cũng không biết, chuyện này khó hỏi thăm lắm.”
Nói là nói vậy, Đồng Vãn vẫn hơi hốt hoảng, dù sao nhà họ Lâm ở dưới núi Thanh Sơn, lỡ như có cá lọt lưới... nghĩ thôi đã rợn cả tóc gáy... kinh khủng.
“Em sao thế? Sắc mặt không tốt lắm, là đau đầu rồi sao?” Hàn Tuệ Tuệ lo lắng hỏi.
Đồng Vãn lắc đầu: “Không có, không đau nữa, em hơi lo lắng...”
Nghe xong sự lo lắng của bạn tốt, Hàn Tuệ Tuệ cũng cau mày: “Buổi tối em đến cứ điểm thanh niên trí thức ngủ với chị, một mình em ở đây, chị cũng không yên tâm.”
Chuyện liên quan đến mạng nhỏ, Đồng Vãn cũng không khinh thường, chỉ suy tính mấy giây đã gật đầu: “Cũng được, nếu như buổi tối đồng chí Lâm không về, em sẽ đến chỗ chị ở.”
Hàn Tuệ Tuệ kinh ngạc, nhìn chằm chằm bạn tốt, giống như muốn nhìn thấu lòng cô: “Vãn Vãn, sao chị cảm thấy em đối xử với Lâm Hoài Đông hơi khác lạ thế?”
Đồng Vãn siết chặt tay nhỏ đặt trên đầu gối, giải thích: “Vì anh ấy đã cứu em nhiều lần đi, em rất tin tưởng anh ấy.” Cô nói thật, Lâm Hoài Đông đứng vị trí khác biệt ở trong lòng cô, tất cả mọi người đều sẽ có một tình cảm vô hình với ân nhân cứu mạng lúc nguy nan của mình
Chẳng qua vào lúc này cô cũng không hiểu, rốt cuộc là cái gì, hoặc là một thứ gì đó đang mọc mầm, hoặc là cũng không có gì cả.
Nhưng cô không phải người thích đi vào chỗ bế tắc, nếu không biết rõ thì sẽ đổi đề tài: “Đúng rồi, Tuệ Tuệ, chị liên lạc với dì út chưa?”
Hàn Tuệ Tuệ há miệng, muốn hỏi thêm mấy câu.
Nhưng thấy rõ ràng bạn tốt không muốn tiếp tục đề tài này, cũng chỉ có thể đè xuống nghi ngờ trong lòng: “Chị không đợi được dì út tới nghe điện thoại, sau đó lại gọi đến nhà chị, nghe mẹ chị nói, ngoài mấy ngày đầu em mới vừa xuống thôn quê, tên Lưu Vĩ mập mạp chết bầm khiến họ chịu chút uất ức ra, sau đó chắc là bị người ta dạy dỗ, đã tem tém lại nhiều rồi.”
Quan hệ giữa hai nhà cực tốt, không chỉ Hàn Tuệ Tuệ gọi dì út và dượng út giống như Đồng Vãn, ngay cả Đồng Vãn gọi cha mẹ Hàn Tuệ Tuệ cũng là cha Hàn mẹ Hàn, thật sự chung sống như thân thích.
Mà Lưu Vĩ trong lời của Hàn Tuệ Tuệ, chính là đầu sỏ lúc ấy ép nguyên chủ xuống thôn quê, người này hơn ba mươi, thật sự không phải là nhân vật nào ghê gớm, chẳng qua là quen nịnh nọt, hơn nữa có một người anh họ có quyền lợi khá lớn, mới có thể trắng trợn như vậy.
Mấy tháng trước, Lưu Vĩ tình cờ gặp nguyên chủ, nhất thời sửng sốt trước vẻ đẹp của cô ấy, một lòng muốn giành được cô ấy, thậm chí về nhà đạp vợ trong nhà, mặt dày vô sỉ đến nhà cô ấy cầu hôn.
Nói là nói vậy, Đồng Vãn vẫn hơi hốt hoảng, dù sao nhà họ Lâm ở dưới núi Thanh Sơn, lỡ như có cá lọt lưới... nghĩ thôi đã rợn cả tóc gáy... kinh khủng.
“Em sao thế? Sắc mặt không tốt lắm, là đau đầu rồi sao?” Hàn Tuệ Tuệ lo lắng hỏi.
Đồng Vãn lắc đầu: “Không có, không đau nữa, em hơi lo lắng...”
Nghe xong sự lo lắng của bạn tốt, Hàn Tuệ Tuệ cũng cau mày: “Buổi tối em đến cứ điểm thanh niên trí thức ngủ với chị, một mình em ở đây, chị cũng không yên tâm.”
Chuyện liên quan đến mạng nhỏ, Đồng Vãn cũng không khinh thường, chỉ suy tính mấy giây đã gật đầu: “Cũng được, nếu như buổi tối đồng chí Lâm không về, em sẽ đến chỗ chị ở.”
Hàn Tuệ Tuệ kinh ngạc, nhìn chằm chằm bạn tốt, giống như muốn nhìn thấu lòng cô: “Vãn Vãn, sao chị cảm thấy em đối xử với Lâm Hoài Đông hơi khác lạ thế?”
Đồng Vãn siết chặt tay nhỏ đặt trên đầu gối, giải thích: “Vì anh ấy đã cứu em nhiều lần đi, em rất tin tưởng anh ấy.” Cô nói thật, Lâm Hoài Đông đứng vị trí khác biệt ở trong lòng cô, tất cả mọi người đều sẽ có một tình cảm vô hình với ân nhân cứu mạng lúc nguy nan của mình
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua vào lúc này cô cũng không hiểu, rốt cuộc là cái gì, hoặc là một thứ gì đó đang mọc mầm, hoặc là cũng không có gì cả.
Nhưng cô không phải người thích đi vào chỗ bế tắc, nếu không biết rõ thì sẽ đổi đề tài: “Đúng rồi, Tuệ Tuệ, chị liên lạc với dì út chưa?”
Hàn Tuệ Tuệ há miệng, muốn hỏi thêm mấy câu.
Nhưng thấy rõ ràng bạn tốt không muốn tiếp tục đề tài này, cũng chỉ có thể đè xuống nghi ngờ trong lòng: “Chị không đợi được dì út tới nghe điện thoại, sau đó lại gọi đến nhà chị, nghe mẹ chị nói, ngoài mấy ngày đầu em mới vừa xuống thôn quê, tên Lưu Vĩ mập mạp chết bầm khiến họ chịu chút uất ức ra, sau đó chắc là bị người ta dạy dỗ, đã tem tém lại nhiều rồi.”
Quan hệ giữa hai nhà cực tốt, không chỉ Hàn Tuệ Tuệ gọi dì út và dượng út giống như Đồng Vãn, ngay cả Đồng Vãn gọi cha mẹ Hàn Tuệ Tuệ cũng là cha Hàn mẹ Hàn, thật sự chung sống như thân thích.
Mà Lưu Vĩ trong lời của Hàn Tuệ Tuệ, chính là đầu sỏ lúc ấy ép nguyên chủ xuống thôn quê, người này hơn ba mươi, thật sự không phải là nhân vật nào ghê gớm, chẳng qua là quen nịnh nọt, hơn nữa có một người anh họ có quyền lợi khá lớn, mới có thể trắng trợn như vậy.
Mấy tháng trước, Lưu Vĩ tình cờ gặp nguyên chủ, nhất thời sửng sốt trước vẻ đẹp của cô ấy, một lòng muốn giành được cô ấy, thậm chí về nhà đạp vợ trong nhà, mặt dày vô sỉ đến nhà cô ấy cầu hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro