Chế Giễu 3
2024-08-08 08:26:04
Trong lòng người nhà họ Cố cũng rất hụt hẫng, nếu như bỏ lỡ đối tượng tốt như vậy thì rất đáng tiếc.
Đặc biệt là bác Vương đã lén đến tìm bọn họ, nói nếu như bọn họ có thể làm Cố Di Gia đồng ý gả cho chủ nhiệm Khương thì chủ nhiệm Khương sẽ tìm một công việc trong thành phố cho người nhà họ Cố.
Bác Vương cũng không có cách nào, không biết có phải Khương Tiến Vọng bị gương mặt kia của Cố Di Gia dán chặt trong trí não hay không mà không cưới cô thì không được, còn gây áp lực cho cả bà ta, kêu bà ta nhất định phải tác hợp cho mối hôn sự này.
Lúc đó bác Vương rất muốn chửi ầm lên.
Bây giờ đã là thời đại mới, chuyện hôn nhân chú trọng việc hai bên tình nguyện, Khương Tiến Vọng cũng không ghê gớm đến mức trong nhà có quan lớn, cho dù có làm quan thì cũng không dám ép hôn như vậy mới đúng?
Nhưng mà Khương Tiến Vọng cho quá nhiều tiền, cuối cùng bác Vương cũng chỉ có thể cắn chặt răng, quyết định tiếp tục nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này.
Nhà anh hai và anh ba của họ Cố cũng hưng phấn.
“Thật sao, bà mối Vương đó thật sự đã nói như vậy?” Anh hai Cố kích động hỏi.
Thím hai Cố gật đầu: “Còn giả được sao? Bà ta đã đích thân đến nói với tôi, tôi vẫn luôn muốn cho Minh Giang nhà chúng ta lên thành phố làm việc, sau này cưới một cô vợ ở đó, nếu như chuyện lần này thành công thì Minh Giang chính là người thành phố ăn thực phẩm thương nghiệp rồi.”
Đôi vợ chồng nhà anh hai Cố đều rất kích động.
Cố Minh Giang là con út của bọn họ, năm nay đã hai mươi mấy tuổi nhưng vẫn chơi bời lêu lổng.
Bọn họ yêu thương con út, luôn muốn tạo cho anh ta một tương lai tốt đẹp, có chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện trở thành người thành phố chứ?
Thím hai Cố vì muốn kiếm được việc cho con trai ở trong thành phố mà quyết định nhất định phải thúc đẩy chuyện này.
Cho nên ngày hôm sau bà ta lập tức trực tiếp tới cửa.
Khi thím hai Cố đến, đúng lúc mấy mẹ con Trần Ngải Phương đều ở trong nhà.
Trần Ngải Phương nhìn thấy bà ta, chân mày hơi nhíu lại gần như không thể phát hiện.
Nếu như nói thím ba Cố là người thích chiếm lợi ích nhưng nhìn vẫn giống một người bình thường thì thím hai Cố chính là một người đàn bà đanh đá điển hình, la lối khóc lóc lăn lộn, rất thích gây sự.
Quả nhiên, thím hai Cố vừa mở miệng đã nhắc đến Khương Tiến Vọng: “Gia Gia à, con đừng có ngốc như vậy, điều kiện của chủ nhiệm Khương rất tốt, người ta không chê sức khỏe của con không tốt, bằng lòng cưới con, như vậy là đã phải thắp nhang cảm tạ rồi. Nghe nói trong thành phố có không ít cô gái đều muốn gả chủ nhiệm Khương đó...”
Cố Di Gia còn chưa kịp nói lời nào thì đã thấy Trần Ngải Phương trực tiếp cầm chổi lên: “Thím cút đi về đi! Gia Gia có bằng lòng gả hay không là chuyện của em ấy, có liên quan gì đến mấy người?”
Thím hai Cố thật sự sợ cô ấy, người phụ nữ này chính là một con cọp cái, bà ta nhảy dựng lên: “Trần Ngải Phương, con buông chổi xuống đi, thím là thím hai của con đó...”
Trần Ngải Phương cười lạnh một tiếng, cô ấy quơ chổi đánh lướt qua ngay khuôn mặt của thím hai Cố.
Thím hai Cố có la lối khóc lóc ở trước mặt Trần Ngải Phương cũng không có tác dụng, năm đó Trần Ngải Phương mới vừa được gả đến nhà họ Cố, thím hai Cố muốn chiếm lợi ích từ cô ấy, đã bị cô ấy không chút nể tình đẩy trở về.
Bảo Hoa ló đầu ra, nhìn thím hai Cố hoảng sợ chết khiếp chạy đi, không khỏi che miệng cười lớn, sau đó bị anh của cô bé kéo trở về.
Đối diện với vẻ mặt không tán đồng của anh trai, cô bé đành phải buông tay, làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Trần Ngải Phương vỗ vai cô bé: “Chuyện xấu của người lớn không được xem, đây là hành vi không lễ phép, không phải em bé ngoan.”
“Vậy lần sau con phải che hai mắt lại ạ?” Bảo Hoa hỏi.
Trần Ngải Phương: “...”
Đặc biệt là bác Vương đã lén đến tìm bọn họ, nói nếu như bọn họ có thể làm Cố Di Gia đồng ý gả cho chủ nhiệm Khương thì chủ nhiệm Khương sẽ tìm một công việc trong thành phố cho người nhà họ Cố.
Bác Vương cũng không có cách nào, không biết có phải Khương Tiến Vọng bị gương mặt kia của Cố Di Gia dán chặt trong trí não hay không mà không cưới cô thì không được, còn gây áp lực cho cả bà ta, kêu bà ta nhất định phải tác hợp cho mối hôn sự này.
Lúc đó bác Vương rất muốn chửi ầm lên.
Bây giờ đã là thời đại mới, chuyện hôn nhân chú trọng việc hai bên tình nguyện, Khương Tiến Vọng cũng không ghê gớm đến mức trong nhà có quan lớn, cho dù có làm quan thì cũng không dám ép hôn như vậy mới đúng?
Nhưng mà Khương Tiến Vọng cho quá nhiều tiền, cuối cùng bác Vương cũng chỉ có thể cắn chặt răng, quyết định tiếp tục nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này.
Nhà anh hai và anh ba của họ Cố cũng hưng phấn.
“Thật sao, bà mối Vương đó thật sự đã nói như vậy?” Anh hai Cố kích động hỏi.
Thím hai Cố gật đầu: “Còn giả được sao? Bà ta đã đích thân đến nói với tôi, tôi vẫn luôn muốn cho Minh Giang nhà chúng ta lên thành phố làm việc, sau này cưới một cô vợ ở đó, nếu như chuyện lần này thành công thì Minh Giang chính là người thành phố ăn thực phẩm thương nghiệp rồi.”
Đôi vợ chồng nhà anh hai Cố đều rất kích động.
Cố Minh Giang là con út của bọn họ, năm nay đã hai mươi mấy tuổi nhưng vẫn chơi bời lêu lổng.
Bọn họ yêu thương con út, luôn muốn tạo cho anh ta một tương lai tốt đẹp, có chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện trở thành người thành phố chứ?
Thím hai Cố vì muốn kiếm được việc cho con trai ở trong thành phố mà quyết định nhất định phải thúc đẩy chuyện này.
Cho nên ngày hôm sau bà ta lập tức trực tiếp tới cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi thím hai Cố đến, đúng lúc mấy mẹ con Trần Ngải Phương đều ở trong nhà.
Trần Ngải Phương nhìn thấy bà ta, chân mày hơi nhíu lại gần như không thể phát hiện.
Nếu như nói thím ba Cố là người thích chiếm lợi ích nhưng nhìn vẫn giống một người bình thường thì thím hai Cố chính là một người đàn bà đanh đá điển hình, la lối khóc lóc lăn lộn, rất thích gây sự.
Quả nhiên, thím hai Cố vừa mở miệng đã nhắc đến Khương Tiến Vọng: “Gia Gia à, con đừng có ngốc như vậy, điều kiện của chủ nhiệm Khương rất tốt, người ta không chê sức khỏe của con không tốt, bằng lòng cưới con, như vậy là đã phải thắp nhang cảm tạ rồi. Nghe nói trong thành phố có không ít cô gái đều muốn gả chủ nhiệm Khương đó...”
Cố Di Gia còn chưa kịp nói lời nào thì đã thấy Trần Ngải Phương trực tiếp cầm chổi lên: “Thím cút đi về đi! Gia Gia có bằng lòng gả hay không là chuyện của em ấy, có liên quan gì đến mấy người?”
Thím hai Cố thật sự sợ cô ấy, người phụ nữ này chính là một con cọp cái, bà ta nhảy dựng lên: “Trần Ngải Phương, con buông chổi xuống đi, thím là thím hai của con đó...”
Trần Ngải Phương cười lạnh một tiếng, cô ấy quơ chổi đánh lướt qua ngay khuôn mặt của thím hai Cố.
Thím hai Cố có la lối khóc lóc ở trước mặt Trần Ngải Phương cũng không có tác dụng, năm đó Trần Ngải Phương mới vừa được gả đến nhà họ Cố, thím hai Cố muốn chiếm lợi ích từ cô ấy, đã bị cô ấy không chút nể tình đẩy trở về.
Bảo Hoa ló đầu ra, nhìn thím hai Cố hoảng sợ chết khiếp chạy đi, không khỏi che miệng cười lớn, sau đó bị anh của cô bé kéo trở về.
Đối diện với vẻ mặt không tán đồng của anh trai, cô bé đành phải buông tay, làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Trần Ngải Phương vỗ vai cô bé: “Chuyện xấu của người lớn không được xem, đây là hành vi không lễ phép, không phải em bé ngoan.”
“Vậy lần sau con phải che hai mắt lại ạ?” Bảo Hoa hỏi.
Trần Ngải Phương: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro