Khó Khăn 2
2024-08-08 08:26:04
Sau khi Cố Minh Nguyệt tốt nghiệp cấp ba đã được vào xưởng dệt làm công nhân thời vụ nhờ sự giúp đỡ của dì cả, tính đến giờ cũng đã làm được mấy năm. Cô ta rất ít khi về công xã, dù có trở về thì cũng rất bận nên không biết năng lực chiến đấu của đứa cháu gái Bảo Hoa năm tuổi này, vì thế cô ta chỉ đối xử với cô bé như một đứa trẻ bình thường.
Sau khi vào nhà lại không nhìn thấy bóng dáng Cố Di Gia ở nhà chính, Cố Minh Nguyệt lập tức tới thẳng phòng làm việc.
Quả nhiên, vừa đến gần đã nghe được tiếng máy may.
Cố Minh Nguyệt bước vào, nhìn thấy Cố Di Gia đang ngồi trước máy may may quần áo.
Máy may được đặt ngay cửa sổ, cửa sổ rộng mở, ánh nắng sáng ngời, còn Cố Di Gia thì đang đắm mình trong cái nắng hè rực rỡ đó, trông giống như giai nhân trong những bức tranh cổ, vừa tĩnh lặng vừa xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Minh Nguyệt tối sầm lại.
Mỗi lần nhìn thấy cô em kế này, trong lòng cô ta đều tràn ngập sự ghen tị.
Nếu bản thân cũng có vẻ ngoài xinh đẹp như Cố Di Gia, có phải Khương Tiến Vọng sẽ lựa chọn cô ta không? Cô ta cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí để lấy lòng dì cả, lấy lòng những người xung quanh, cũng không cần phải nỗ lực nhiều năm như vậy mà mãi vẫn không thể trở thành công nhân chính thức của xưởng dệt, đã qua mấy năm, cô ta vẫn chỉ là một công nhân thời vụ.
Cô ta từng nghe được người dân trong thôn xì xào rằng ông trời ban cho Cố Di Gia gương mặt tuyệt mỹ như thế cho nên mới lấy đi sức khỏe của cô.
Lời này cũng đúng được mấy phần.
Có đôi khi Cố Minh Nguyệt đã nghĩ, nếu cô ta có được vẻ đẹp như vậy, muốn cô ta thành một con ma ốm cô ta cũng bằng lòng.
Cô ta quá rõ vẻ bề ngoài quan trọng với người phụ nữ như thế nào.
Cô ta từng vô tình nghe được đám thanh niên trí thức bên đó nói rằng Cố Di Gia chính là mỹ nhân ốm yếu được đề cập trong sách vở - Lâm muội muội, tuy rằng đau ốm liên miên nhưng sắc đẹp của cô không hề bị ảnh hưởng một chút nào, nhan sắc lúc bệnh tật đó càng khiến người ta xót thương hơn.
Cố Minh Nguyệt đứng ngoài cửa một hồi, thấy Cố Di Gia vẫn nghiêm túc đạp máy may, hoàn toàn không phát hiện cô ta đã tới nên đành phải lên tiếng.
“Gia Gia.”
Cố Di Gia dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.
Đúng lúc đang mệt mỏi, cô từ từ đỡ máy may đứng dậy, động tác cứ như một người già chậm chạp.
Cũng không còn cách nào khác, có một lần cô quên mất cái cơ thể bỏ đi này không phải như trước kia, đứng dậy quá nhanh là cảm thấy trước mắt tối sầm, hai tai ù đi, lập tức té xỉu, phải nằm trên giường hơn nửa ngày trời mới hồi phục lại, suýt chút nữa đã dọa ba mẹ con Trần Ngải Phương hết hồn.
Kể từ đó cô đã học được một bài học là không dám vội vàng nóng nảy nữa.
Nhưng mà đôi lúc vẫn sẽ quên.
Cố Di Gia bước sang một bên rồi ngồi xuống, cầm lấy chiếc cốc men trên bàn uống một hớp nước, lại thấy nước đã lạnh nên đành đặt xuống.
Cơ thể này thật sự quá yếu ớt, bắt buộc phải uống nước ấm, chỉ cần lạnh một chút là không được.
Cô nhìn Cố Minh Nguyệt rồi hỏi: “Sao chị lại tới đây?”
Cố Minh Nguyệt bị cô làm lơ một hồi, trong lòng có chút hụt hẫng, cô ta rõ ràng có thể cảm giác được sự xa cách của cô.
Cô ta cũng ngồi xuống và nói: “Hôm nay chị được nghỉ nên sang thăm em, chị em chúng ta đã lâu không nói chuyện nên chị muốn tâm sự với em một chút.”
Cố Di Gia: “…”
Cố Di Gia ngạc nhiên nhìn cô ta, không nghĩ tới nữ chính lại là kiểu người này.
Có lẽ có người mẹ ruột như Vu Hiểu Lan nên mới làm nổi bật sự hiếm lạ của Cố Minh Nguyệt, cô ta mới không bị người khác ghét bỏ, tuy rằng cô ta theo Vu Hiểu Lan tới nhà họ Cố nhưng cả nhà họ Cố không có ai ghét cô ta cả.
Đến cả nguyên chủ cũng xem cô ta như chị em tốt.
Nhưng nếu nghĩ kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra một số vấn đề.
Ví dụ như Cố Minh Nguyệt không hề đối xử thật lòng với nguyên chủ, thậm chí cô ta còn cảm thấy mình hơn người khi ở trước mặt nguyên chủ vì sức khỏe của cô không tốt, bên cạnh đó còn âm thầm ghen tị với nhan sắc của nguyên chủ.
Tóm lại đây cũng là tâm lý của một người bình thường thôi, có ưu điểm cũng có khuyết điểm.
Sau khi vào nhà lại không nhìn thấy bóng dáng Cố Di Gia ở nhà chính, Cố Minh Nguyệt lập tức tới thẳng phòng làm việc.
Quả nhiên, vừa đến gần đã nghe được tiếng máy may.
Cố Minh Nguyệt bước vào, nhìn thấy Cố Di Gia đang ngồi trước máy may may quần áo.
Máy may được đặt ngay cửa sổ, cửa sổ rộng mở, ánh nắng sáng ngời, còn Cố Di Gia thì đang đắm mình trong cái nắng hè rực rỡ đó, trông giống như giai nhân trong những bức tranh cổ, vừa tĩnh lặng vừa xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Minh Nguyệt tối sầm lại.
Mỗi lần nhìn thấy cô em kế này, trong lòng cô ta đều tràn ngập sự ghen tị.
Nếu bản thân cũng có vẻ ngoài xinh đẹp như Cố Di Gia, có phải Khương Tiến Vọng sẽ lựa chọn cô ta không? Cô ta cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí để lấy lòng dì cả, lấy lòng những người xung quanh, cũng không cần phải nỗ lực nhiều năm như vậy mà mãi vẫn không thể trở thành công nhân chính thức của xưởng dệt, đã qua mấy năm, cô ta vẫn chỉ là một công nhân thời vụ.
Cô ta từng nghe được người dân trong thôn xì xào rằng ông trời ban cho Cố Di Gia gương mặt tuyệt mỹ như thế cho nên mới lấy đi sức khỏe của cô.
Lời này cũng đúng được mấy phần.
Có đôi khi Cố Minh Nguyệt đã nghĩ, nếu cô ta có được vẻ đẹp như vậy, muốn cô ta thành một con ma ốm cô ta cũng bằng lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta quá rõ vẻ bề ngoài quan trọng với người phụ nữ như thế nào.
Cô ta từng vô tình nghe được đám thanh niên trí thức bên đó nói rằng Cố Di Gia chính là mỹ nhân ốm yếu được đề cập trong sách vở - Lâm muội muội, tuy rằng đau ốm liên miên nhưng sắc đẹp của cô không hề bị ảnh hưởng một chút nào, nhan sắc lúc bệnh tật đó càng khiến người ta xót thương hơn.
Cố Minh Nguyệt đứng ngoài cửa một hồi, thấy Cố Di Gia vẫn nghiêm túc đạp máy may, hoàn toàn không phát hiện cô ta đã tới nên đành phải lên tiếng.
“Gia Gia.”
Cố Di Gia dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.
Đúng lúc đang mệt mỏi, cô từ từ đỡ máy may đứng dậy, động tác cứ như một người già chậm chạp.
Cũng không còn cách nào khác, có một lần cô quên mất cái cơ thể bỏ đi này không phải như trước kia, đứng dậy quá nhanh là cảm thấy trước mắt tối sầm, hai tai ù đi, lập tức té xỉu, phải nằm trên giường hơn nửa ngày trời mới hồi phục lại, suýt chút nữa đã dọa ba mẹ con Trần Ngải Phương hết hồn.
Kể từ đó cô đã học được một bài học là không dám vội vàng nóng nảy nữa.
Nhưng mà đôi lúc vẫn sẽ quên.
Cố Di Gia bước sang một bên rồi ngồi xuống, cầm lấy chiếc cốc men trên bàn uống một hớp nước, lại thấy nước đã lạnh nên đành đặt xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ thể này thật sự quá yếu ớt, bắt buộc phải uống nước ấm, chỉ cần lạnh một chút là không được.
Cô nhìn Cố Minh Nguyệt rồi hỏi: “Sao chị lại tới đây?”
Cố Minh Nguyệt bị cô làm lơ một hồi, trong lòng có chút hụt hẫng, cô ta rõ ràng có thể cảm giác được sự xa cách của cô.
Cô ta cũng ngồi xuống và nói: “Hôm nay chị được nghỉ nên sang thăm em, chị em chúng ta đã lâu không nói chuyện nên chị muốn tâm sự với em một chút.”
Cố Di Gia: “…”
Cố Di Gia ngạc nhiên nhìn cô ta, không nghĩ tới nữ chính lại là kiểu người này.
Có lẽ có người mẹ ruột như Vu Hiểu Lan nên mới làm nổi bật sự hiếm lạ của Cố Minh Nguyệt, cô ta mới không bị người khác ghét bỏ, tuy rằng cô ta theo Vu Hiểu Lan tới nhà họ Cố nhưng cả nhà họ Cố không có ai ghét cô ta cả.
Đến cả nguyên chủ cũng xem cô ta như chị em tốt.
Nhưng nếu nghĩ kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra một số vấn đề.
Ví dụ như Cố Minh Nguyệt không hề đối xử thật lòng với nguyên chủ, thậm chí cô ta còn cảm thấy mình hơn người khi ở trước mặt nguyên chủ vì sức khỏe của cô không tốt, bên cạnh đó còn âm thầm ghen tị với nhan sắc của nguyên chủ.
Tóm lại đây cũng là tâm lý của một người bình thường thôi, có ưu điểm cũng có khuyết điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro