Trứng Gà 2
2024-08-08 08:26:04
Sau khi ba mẹ con Trần Ngải Phương nghe vậy, vẻ mặt mới dịu đi một chút.
Bảo Hoa ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của mình, ngượng ngùng nói: “Thì ra là vậy, vậy chẳng phải con đã hiểu lầm cô cả rồi sao?”
Một đứa trẻ ngoan phải can đảm thừa nhận lỗi lầm của mình.
Trần Ngải Phương xoa đầu cô bé: "Nếu ngày mai con gặp Minh Nguyệt, con phải xin lỗi cô cả, giải thích với mọi người một chút, một đứa trẻ ngoan thì không thể nói dối, biết sai phải sửa."
“Con biết rồi ạ.” Bảo Hoa bĩu môi: “Nhưng con vẫn không thích cô cả đâu.”
Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không hiểu, nếu không phải cô cả không nói những lời đó thì cô út cũng sẽ không vội vàng đứng dậy, khiến bản thân suýt chút nữa ngất đi.
Bảo Sơn nói: "Cô út, sau này cô phải cẩn thận một chút."
Bị một đứa trẻ giảng đạo, Cố Di Gia chỉ có thể bất lực gật đầu: "Cô biết rồi."
Dặn dò Cố Di Gia cẩn thận nghỉ ngơi xong, Trần Ngải Phương đưa hai đứa trẻ đi nấu bữa tối.
Vừa bước ra khỏi cửa, sắc mặt cô ấy chợt tối sầm lại.
Không ngờ Cố Minh Nguyệt lại dám chạy tới nói mấy lời đó với Cố Di Gia, cô ta đang tính giở trò gì đây? Nếu bản thân Cố Minh Nguyệt không có ý gì với chủ nhiệm Khương thì cô ấy còn cảm thấy Cố Minh Nguyệt là đang muốn giúp Cố Di Gia, muốn tìm một người bạn trai tốt cho cô.
Những việc này không thể nào không suy nghĩ đắn đo được.
Bảo Sơn cũng nghĩ đến điểm này, cậu bé nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, cô cả thật sự muốn tìm đối tượng cho cô út sao ạ? Chủ nhiệm Khương là người như thế nào vậy mẹ?"
Cậu bé chưa từng gặp Khương Tiến Vọng, cũng không biết chuyện Cố Di Gia từ chối Khương Tiến Vọng, cậu bé không hề rõ những chuyện này.
Ban đầu Trần Ngải Phương nghĩ sẽ không nói mấy chuyện này với bọn trẻ nhưng lúc này cô ấy cảm thấy cần phải nói rõ ràng với chúng, nhỡ đâu ngày nào đó có người chạy đến nói ra nói vào với chúng thì sao.
Trần Ngải Phương có một loại trực giác, chỉ sợ chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Chỉ sợ cái người tên Khương Tiến Vọng đó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Nghe Trần Ngải Phương nói chuyện này, Bảo Sơn cau mày hỏi lại: "Chủ nhiệm Khương kia... Là thật lòng thích cô út ạ?"
Trần Ngải Phương lắc đầu: “Đừng quan tâm chủ nhiệm Khương có thật lòng hay không, chỉ cần Gia Gia không có ý với người đó thì chẳng có gì quan trọng cả."
Bảo Sơn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Nếu cô út không thích thì quan tâm đến cái người tên Khương Tiến Vọng kia làm gì, cho dù là Hoàng đế cũng không được.
Tuy Bảo Sơn còn nhỏ nhưng cậu bé cũng biết nếu như muốn tìm bạn trai cho cô út, dựa vào cái thân thể ốm yếu của cô út chắc chắn sẽ rất khó tìm được một người tốt.
Giống như cha mẹ cậu bé vậy, họ đã chuẩn bị tinh thần nuôi người cô út này suốt quãng đời còn lại rồi.
Cho dù chủ nhiệm Khương đó thật lòng thật dạ thích cô út thì sao? Người này có thể chấp nhận cơ thể yếu ớt của cô út, không có nghĩa là gia đình của anh ta có thể chấp nhận. Nếu cô út đã từ chối, không muốn tìm bạn trai thì sẽ không tìm nữa.
*
Chỉ là chưa đợi Bảo Hoa đi xin lỗi Cố Minh Nguyệt, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì Cố Minh Nguyệt đã đi lên thị trấn.
Vốn dĩ Cố Minh Nguyệt đặc biệt xin nghỉ một ngày để về nhà, hôm nay cô ta phải quay lại làm việc, cộng với chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô ta cảm thấy rất xấu hổ, không có mặt mũi nào ở lại công xã nên mới sáng sớm đã rời đi.
Bảo Hoa rất thất vọng.
Uổng công sáng nay cô bé chỉ ăn vội vài miếng, bụng còn chưa no đã chạy sang nhà cũ để xin lỗi Cố Minh Nguyệt, không ngờ cô ta đã ra khỏi nhà rồi.
Vu Hiểu Lan rất ghét cô bé, bà ta cảm thấy nếu ngày hôm qua con nhóc chết tiệt này không nhiều chuyện thì con gái bà ta sẽ không bị người ta hiểu lầm, khóc lóc thảm thiết như thế, mới sáng sớm đã đạp xe rời đi.
Còn không phải là sợ các xã viên kia nhìn thấy Cố Minh Nguyệt sẽ chỉ trích nói này nói kia sao.
Nếu như Cố Minh Nguyệt thật sự chọc con ma ốm Cố Di Gia đó tức đến ngất xỉu thì ngược lại bà ta sẽ vui mừng hớn hở, đằng này là do đồ ốm yếu kia tự ngất đi, Cố Minh Nguyệt chẳng làm gì nhưng lại bị người ta hiểu lầm.
Vu Hiểu Lan nói với giọng đầy chán ghét: “Mày đến đây làm gì? Ở đây không có đồ ăn sáng mà mày có thể nuốt được đâu. Nhà tao chỉ ăn rau rừng thôi, không ăn nổi mấy thứ ngũ cốc đắt tiền đâu.”
Bảo Hoa ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của mình, ngượng ngùng nói: “Thì ra là vậy, vậy chẳng phải con đã hiểu lầm cô cả rồi sao?”
Một đứa trẻ ngoan phải can đảm thừa nhận lỗi lầm của mình.
Trần Ngải Phương xoa đầu cô bé: "Nếu ngày mai con gặp Minh Nguyệt, con phải xin lỗi cô cả, giải thích với mọi người một chút, một đứa trẻ ngoan thì không thể nói dối, biết sai phải sửa."
“Con biết rồi ạ.” Bảo Hoa bĩu môi: “Nhưng con vẫn không thích cô cả đâu.”
Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không hiểu, nếu không phải cô cả không nói những lời đó thì cô út cũng sẽ không vội vàng đứng dậy, khiến bản thân suýt chút nữa ngất đi.
Bảo Sơn nói: "Cô út, sau này cô phải cẩn thận một chút."
Bị một đứa trẻ giảng đạo, Cố Di Gia chỉ có thể bất lực gật đầu: "Cô biết rồi."
Dặn dò Cố Di Gia cẩn thận nghỉ ngơi xong, Trần Ngải Phương đưa hai đứa trẻ đi nấu bữa tối.
Vừa bước ra khỏi cửa, sắc mặt cô ấy chợt tối sầm lại.
Không ngờ Cố Minh Nguyệt lại dám chạy tới nói mấy lời đó với Cố Di Gia, cô ta đang tính giở trò gì đây? Nếu bản thân Cố Minh Nguyệt không có ý gì với chủ nhiệm Khương thì cô ấy còn cảm thấy Cố Minh Nguyệt là đang muốn giúp Cố Di Gia, muốn tìm một người bạn trai tốt cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những việc này không thể nào không suy nghĩ đắn đo được.
Bảo Sơn cũng nghĩ đến điểm này, cậu bé nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, cô cả thật sự muốn tìm đối tượng cho cô út sao ạ? Chủ nhiệm Khương là người như thế nào vậy mẹ?"
Cậu bé chưa từng gặp Khương Tiến Vọng, cũng không biết chuyện Cố Di Gia từ chối Khương Tiến Vọng, cậu bé không hề rõ những chuyện này.
Ban đầu Trần Ngải Phương nghĩ sẽ không nói mấy chuyện này với bọn trẻ nhưng lúc này cô ấy cảm thấy cần phải nói rõ ràng với chúng, nhỡ đâu ngày nào đó có người chạy đến nói ra nói vào với chúng thì sao.
Trần Ngải Phương có một loại trực giác, chỉ sợ chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Chỉ sợ cái người tên Khương Tiến Vọng đó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Nghe Trần Ngải Phương nói chuyện này, Bảo Sơn cau mày hỏi lại: "Chủ nhiệm Khương kia... Là thật lòng thích cô út ạ?"
Trần Ngải Phương lắc đầu: “Đừng quan tâm chủ nhiệm Khương có thật lòng hay không, chỉ cần Gia Gia không có ý với người đó thì chẳng có gì quan trọng cả."
Bảo Sơn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Nếu cô út không thích thì quan tâm đến cái người tên Khương Tiến Vọng kia làm gì, cho dù là Hoàng đế cũng không được.
Tuy Bảo Sơn còn nhỏ nhưng cậu bé cũng biết nếu như muốn tìm bạn trai cho cô út, dựa vào cái thân thể ốm yếu của cô út chắc chắn sẽ rất khó tìm được một người tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như cha mẹ cậu bé vậy, họ đã chuẩn bị tinh thần nuôi người cô út này suốt quãng đời còn lại rồi.
Cho dù chủ nhiệm Khương đó thật lòng thật dạ thích cô út thì sao? Người này có thể chấp nhận cơ thể yếu ớt của cô út, không có nghĩa là gia đình của anh ta có thể chấp nhận. Nếu cô út đã từ chối, không muốn tìm bạn trai thì sẽ không tìm nữa.
*
Chỉ là chưa đợi Bảo Hoa đi xin lỗi Cố Minh Nguyệt, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì Cố Minh Nguyệt đã đi lên thị trấn.
Vốn dĩ Cố Minh Nguyệt đặc biệt xin nghỉ một ngày để về nhà, hôm nay cô ta phải quay lại làm việc, cộng với chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô ta cảm thấy rất xấu hổ, không có mặt mũi nào ở lại công xã nên mới sáng sớm đã rời đi.
Bảo Hoa rất thất vọng.
Uổng công sáng nay cô bé chỉ ăn vội vài miếng, bụng còn chưa no đã chạy sang nhà cũ để xin lỗi Cố Minh Nguyệt, không ngờ cô ta đã ra khỏi nhà rồi.
Vu Hiểu Lan rất ghét cô bé, bà ta cảm thấy nếu ngày hôm qua con nhóc chết tiệt này không nhiều chuyện thì con gái bà ta sẽ không bị người ta hiểu lầm, khóc lóc thảm thiết như thế, mới sáng sớm đã đạp xe rời đi.
Còn không phải là sợ các xã viên kia nhìn thấy Cố Minh Nguyệt sẽ chỉ trích nói này nói kia sao.
Nếu như Cố Minh Nguyệt thật sự chọc con ma ốm Cố Di Gia đó tức đến ngất xỉu thì ngược lại bà ta sẽ vui mừng hớn hở, đằng này là do đồ ốm yếu kia tự ngất đi, Cố Minh Nguyệt chẳng làm gì nhưng lại bị người ta hiểu lầm.
Vu Hiểu Lan nói với giọng đầy chán ghét: “Mày đến đây làm gì? Ở đây không có đồ ăn sáng mà mày có thể nuốt được đâu. Nhà tao chỉ ăn rau rừng thôi, không ăn nổi mấy thứ ngũ cốc đắt tiền đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro