Về Nhà 3
2024-08-08 08:26:04
Bảo Hoa còn nhỏ tuổi nhưng vẫn vỗ ngực nói: "Mẹ và anh yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho cô út!"
Cố Di Gia: “… Không đến mức như vậy, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.”
Để cho một cô bé năm tuổi chăm sóc cô, lòng cô không lớn đến mức đó.
Tuy rằng có lẽ nguyên chủ đã quen rồi, nhưng dù sao thân thể này thật sự vô dụng.
Khi hai mẹ con Trần Ngải Phương rời khỏi nhà, cô bé đã thúc giục Cố Di Gia mau nghỉ ngơi như một người lớn.
Vẻ mặt Cố Di Gia phức tạp nhưng quả thực cô hơi choáng váng, liền trở về phòng nằm xuống giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cô ngủ thẳng một giấc đến trưa thì dậy.
Khi thức dậy, cô thấy hai mẹ con Trần Ngải Phương đã về, còn nấu bữa trưa xong rồi, họ đặt phần ăn của cô sang một bên, rồi đậy nắp lại.
Sau khi Cố Di Gia ăn trưa, hai mẹ con Trần Ngải Phương lại vội vã đến trường, chỉ còn lại hai cô cháu ở nhà.
“Cô út, cô muốn uống nước không?” Cô bé hỏi.
Cố Di Gia lắc đầu, nhìn thấy chùm tóc cô bé xiêu vẹo, liền bảo cô bé lại đây, dùng lược chải tóc lại cho cô bé.
Cô là người khéo léo, một lát sau cô đã chải tóc cho cô bé thành hai bím rất đẹp rồi buộc thêm một chiếc băng đô đỏ khiến cô bé trông thật xinh đẹp, liên tục nhìn mình trong gương.
"Bà nội Hoàng không biết buộc tóc, lần nào bà cũng buộc lệch, vẫn là cô út buộc đẹp nhất."
Cố Di Gia mỉm cười nhìn cô bé, trong lòng thấy bình yên như thể đây là nhà của mình.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Di Gia chưa kịp đứng dậy, đôi chân ngắn ngủn của Bảo Hoa đã nhảy lên, vui vẻ đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là thím ba Cố.
Bảo Hoa cảnh giác hỏi: “Bà thím ba, sao bà lại tới đây?”
Khi thím ba Cố nhìn thấy cô bé, vẻ mặt bà ta cứng đờ.
Hai đứa bé trong nhà Cố Minh Thành không ai dễ chọc vào, ngay cả Bảo Hoa năm tuổi cũng là đứa ngang ngược hung dữ trong làng, rất khôn ngoan giống như mẹ cô bé.
Thím ba Cố miễn cưỡng lấy ra hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng nói: "Bảo Hoa, bà thím muốn gặp cô út cháu có chuyện, cháu ra ngoài chơi một chút nhé."
Bảo Hoa nhanh chóng cầm lấy kẹo sữa Thỏ Trắng nhưng cô bé không nhúc nhích, giọng trong trẻo lảnh lót nói: "Bà thím ba, có chuyện gì cháu không nghe được sao? Cháu đã thành người lớn rồi, bà đừng coi cháu như trẻ con."
Khóe miệng thím ba Cố khẽ méo xệch, cháu là một đứa bé năm tuổi, sao không coi cháu như một đứa trẻ được hả?
Tuy nhiên, thực sự không thể coi cô bé như một đứa trẻ, cô bé này thông minh, biết kể lại với người lớn, lỡ như mẹ Bảo Hoa biết được mục đích của bà ta chắc chắn sẽ lấy chổi đánh.
Cuối cùng, thím ba Cố chỉ có thể nhìn cô bé ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn họ, khiến bà ta thật sự không thể nói nên lời.
Bà ta hắng giọng, trước tiên hỏi thăm sức khỏe Cố Di Gia đang ngồi ở đó.
"Gia Gia này, sức khỏe của con sao rồi? Hôm qua đột nhiên con ngất xỉu, làm chúng ta sợ..."
Nếu không phải bác sĩ chẩn đoán cô bị say nắng, chị ấy không quan tâm đến chuyện của bà ta thì Trần Ngải Phương đã dùng chổi đập nát nhà bà ta, điều này khiến thím ba Cố sợ đến mức không dám gọi ai đến nhà mình.
Vẻ mặt Cố Di Gia mệt mỏi: “Không tốt lắm, con còn hơi choáng váng.”
Đôi mắt của cô hơi sụp xuống, mí mắt mỏng, có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ trên đó, nó giúp tô điểm thêm một chút màu sắc cho khuôn mặt nhợt nhạt của cô, mang đến vẻ đẹp không tỳ vết, có sự quyến rũ khó tả.
Bảo Hoa chống cằm, nhìn cô út chằm chằm không chớp mặt, vẻ mặt cô bé hài lòng.
Cô út thật xinh đẹp, giống như tiên nữ trên trời vậy.
Thím ba Cố: “… Vậy thôi, con nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Bà ta nói nghỉ ngơi thật tốt nhưng vẫn không nhấc mông rời đi, bà ta vẫn nhìn chằm chằm Cố Di Gia, ngập ngừng nói, cuối cùng liếc nhìn Bảo Hoa, ngầm hỏi: "Gia Gia, con suy nghĩ thế nào rồi?"
Cố Di Gia nhướng mi nhìn bà ta, đôi mắt trong trẻo thuần khiết, khi cô nhìn thẳng vào người khác như vậy, người ta không khỏi mất tập trung, quên hết mọi thứ.
“Thím ba, con và chủ nhiệm Khương không quen nhau, thím nói vậy thì con cũng không biết phải làm sao.”
Cố Di Gia: “… Không đến mức như vậy, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.”
Để cho một cô bé năm tuổi chăm sóc cô, lòng cô không lớn đến mức đó.
Tuy rằng có lẽ nguyên chủ đã quen rồi, nhưng dù sao thân thể này thật sự vô dụng.
Khi hai mẹ con Trần Ngải Phương rời khỏi nhà, cô bé đã thúc giục Cố Di Gia mau nghỉ ngơi như một người lớn.
Vẻ mặt Cố Di Gia phức tạp nhưng quả thực cô hơi choáng váng, liền trở về phòng nằm xuống giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cô ngủ thẳng một giấc đến trưa thì dậy.
Khi thức dậy, cô thấy hai mẹ con Trần Ngải Phương đã về, còn nấu bữa trưa xong rồi, họ đặt phần ăn của cô sang một bên, rồi đậy nắp lại.
Sau khi Cố Di Gia ăn trưa, hai mẹ con Trần Ngải Phương lại vội vã đến trường, chỉ còn lại hai cô cháu ở nhà.
“Cô út, cô muốn uống nước không?” Cô bé hỏi.
Cố Di Gia lắc đầu, nhìn thấy chùm tóc cô bé xiêu vẹo, liền bảo cô bé lại đây, dùng lược chải tóc lại cho cô bé.
Cô là người khéo léo, một lát sau cô đã chải tóc cho cô bé thành hai bím rất đẹp rồi buộc thêm một chiếc băng đô đỏ khiến cô bé trông thật xinh đẹp, liên tục nhìn mình trong gương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bà nội Hoàng không biết buộc tóc, lần nào bà cũng buộc lệch, vẫn là cô út buộc đẹp nhất."
Cố Di Gia mỉm cười nhìn cô bé, trong lòng thấy bình yên như thể đây là nhà của mình.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Di Gia chưa kịp đứng dậy, đôi chân ngắn ngủn của Bảo Hoa đã nhảy lên, vui vẻ đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là thím ba Cố.
Bảo Hoa cảnh giác hỏi: “Bà thím ba, sao bà lại tới đây?”
Khi thím ba Cố nhìn thấy cô bé, vẻ mặt bà ta cứng đờ.
Hai đứa bé trong nhà Cố Minh Thành không ai dễ chọc vào, ngay cả Bảo Hoa năm tuổi cũng là đứa ngang ngược hung dữ trong làng, rất khôn ngoan giống như mẹ cô bé.
Thím ba Cố miễn cưỡng lấy ra hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng nói: "Bảo Hoa, bà thím muốn gặp cô út cháu có chuyện, cháu ra ngoài chơi một chút nhé."
Bảo Hoa nhanh chóng cầm lấy kẹo sữa Thỏ Trắng nhưng cô bé không nhúc nhích, giọng trong trẻo lảnh lót nói: "Bà thím ba, có chuyện gì cháu không nghe được sao? Cháu đã thành người lớn rồi, bà đừng coi cháu như trẻ con."
Khóe miệng thím ba Cố khẽ méo xệch, cháu là một đứa bé năm tuổi, sao không coi cháu như một đứa trẻ được hả?
Tuy nhiên, thực sự không thể coi cô bé như một đứa trẻ, cô bé này thông minh, biết kể lại với người lớn, lỡ như mẹ Bảo Hoa biết được mục đích của bà ta chắc chắn sẽ lấy chổi đánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, thím ba Cố chỉ có thể nhìn cô bé ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn họ, khiến bà ta thật sự không thể nói nên lời.
Bà ta hắng giọng, trước tiên hỏi thăm sức khỏe Cố Di Gia đang ngồi ở đó.
"Gia Gia này, sức khỏe của con sao rồi? Hôm qua đột nhiên con ngất xỉu, làm chúng ta sợ..."
Nếu không phải bác sĩ chẩn đoán cô bị say nắng, chị ấy không quan tâm đến chuyện của bà ta thì Trần Ngải Phương đã dùng chổi đập nát nhà bà ta, điều này khiến thím ba Cố sợ đến mức không dám gọi ai đến nhà mình.
Vẻ mặt Cố Di Gia mệt mỏi: “Không tốt lắm, con còn hơi choáng váng.”
Đôi mắt của cô hơi sụp xuống, mí mắt mỏng, có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ trên đó, nó giúp tô điểm thêm một chút màu sắc cho khuôn mặt nhợt nhạt của cô, mang đến vẻ đẹp không tỳ vết, có sự quyến rũ khó tả.
Bảo Hoa chống cằm, nhìn cô út chằm chằm không chớp mặt, vẻ mặt cô bé hài lòng.
Cô út thật xinh đẹp, giống như tiên nữ trên trời vậy.
Thím ba Cố: “… Vậy thôi, con nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Bà ta nói nghỉ ngơi thật tốt nhưng vẫn không nhấc mông rời đi, bà ta vẫn nhìn chằm chằm Cố Di Gia, ngập ngừng nói, cuối cùng liếc nhìn Bảo Hoa, ngầm hỏi: "Gia Gia, con suy nghĩ thế nào rồi?"
Cố Di Gia nhướng mi nhìn bà ta, đôi mắt trong trẻo thuần khiết, khi cô nhìn thẳng vào người khác như vậy, người ta không khỏi mất tập trung, quên hết mọi thứ.
“Thím ba, con và chủ nhiệm Khương không quen nhau, thím nói vậy thì con cũng không biết phải làm sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro