Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Quyết định
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
2024-07-23 04:10:57
Chạy được một đoạn thì thấy phía trước thanh âm ồn ào nhốn nháo càng ngày càng rõ ràng, dù cách rất xa, Lục Vệ Quốc đều có thể nghe rõ tiếng bà Lục gào thét.
Người bình thường, con dâu của mình bị ngã đều nên lo lắng xem có bị sao không, bà ta thì ngược lại, gào thét nửa ngày chỉ để bán thảm thoái thác trách nhiệm.
"Đại đội trưởng a, vợ Vệ Quốc nhà chúng ta như thế nào còn không tỉnh, hai sọt phân kia cũng không thể tính trên người nhà họ Lục ta a..."
Bà Lục lo lắng sọt phân kia cũng là có căn cứ. Ở niên đại này phân bón cũng là thứ tốt, vì góp số phân này, người bình thường đều đào một cái hố ở trong góc vườn nhà mình, bỏ vào đó một cái lu vỡ, bên trên đắp một tấm ván gỗ, rồi dựng một cái lều lên trên.
Có ăn liền có bài tiết, nhưng mà ở cái niên đại mà muốn ăn một bữa no còn khó khăn thì để góp đầy một lu nhỏ cũng phải mất non nửa năm.
Đại đội trưởng lỗ tai ong ong nghe được sắc mặt đều tái đi rồi.
Bởi vậy khi nhìn thấy Lục Vệ Quốc hướng bên này chạy tới, phảng phất tìm được cứu binh, hô to một tiếng:
"Vệ Quốc".
Bà Lục đang khóc đột nhiên im bặt lại, buồn cười chính là trên gương mặt nhăn nheo già nua không có lấy một giọt nước mắt.
Lục Vệ Quốc đẩy ra một đám người, liền thấy một cô gái tuổi tầm 20 đang nằm trên mặt đất, gương mặt không hề có huyết sắc. Quần áo trên người toàn là bùn đất, cánh tay lộ ra vài vết cắt nhìn thấy ghê người, bên cạnh cô còn có một thầy thuốc đang ngồi xổm chữa trị.
Nhìn thấy cảnh như vậy hắn cảm thấy ngực có chút đau.
Ánh mắt đầu tiên khi Lục Vệ Quốc nhìn thấy cô gái này, liền xác định cảm giác đau đớn chợt lóe qua trong lòng không phải là ảo giác.
Đại đội trưởng nhìn thấy động tác của hắn, cho rằng hắn bị kích thích, bực bội mà sờ tẩu thuốc trong túi, hỏi thầy thuốc:
"Rốt cuộc thế nào, như thế nào còn chưa tỉnh lại?"
Bản lĩnh của thầy thuốc thời buổi này đều dựa vào tích lũy kinh nghiệm mà có.
"Đại đội trưởng, người này là bị đau nên mới ngất đi, những chỗ khác không có việc gì, nhưng mà ta xem cái chân này, các ngươi vẫn là đem người nâng đi vào bệnh viện lớn ở trong huyện khám xem. Thảo dược tôi đắp lên không thể trị tận gốc được, nếu không trị hết khả năng liền bị què...."
Thầy thuốc cau mày lẩm bẩm hồi lâu, lại lắc đầu thở dài, khi ánh mắt dừng ở trên chân của Lý Tĩnh thì trong ánh mắt mang theo một tia thương hại.
Tính nết bà Lục như vậy, người trong thôn đều biết, ông nghĩ thầm, cô gái này còn trẻ như vậy không nên trì hoãn.
Thầy thuốc vừa nói xong, đám người tức khắc ồn ào lên, tiếng nói của bà Lục là chói tai nhất.
"Sao, sao phải đi huyện thành làm gì, bác Vương, ông có phải khám sai rồi không?"
Bà Lục nghe xong lời này thì hận không thể giấu túi tiền đi, chỉ ngã một cái làm sao có thể nghiêm trọng như vậy, bà ta theo bản năng cảm thấy thầy thuốc này đang lừa người.
Lục Vệ Quốc nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở cô gái nằm trên mặt đất, ống quần của cô bị rách do va phải cành cây, miệng vết thương bám bùn đen cùng tơ máu, một người đàn ông như hắn nhìn thấy miệng vết thương này đều cảm thấy không đành lòng.
Hắn thầm hạ quyết định nào đó.
Bà Lục vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ông nhìn lại xem, có phải khám nhầm rồi không."
Đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, có đồng ý cũng có phản đối Vương Xuân Hoa.
Một lát sau, có một thanh âm kiên định vang lên.
"Chú Lưu, vậy đi trong huyện đi ạ."
Nói xong, Lục Vệ Quốc một khắc cũng không đợi nữa, người đều bị thương thành như vậy, ở đây trị không được lại không đi nhanh đó chính là kéo dài thời gian, ai đều không rõ sẽ phát sinh cái gì. Nếu đã để hắn gặp được một màn hôm nay, hắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
"Cái gì?".
Bà Lục đang ăn vạ trên mặt đất trợn mắt há mồm, đi cái gì mà đi, tên Vệ Quốc kia có phải bị choáng váng không.
"Được, để chú bảo người đi mượn xe bò."
Phản ứng kịp, đại đội trưởng chạy nhanh gọi người đến nhà cháu trai ông mượn xe bò lại đây, còn bản thân ông thì chạy về nhà chuẩn bị ít tiền để phòng hờ.
Nhận được lời đồng ý, làm một nửa kia của cô, Lục Vệ Quốc không quan tâm bùn đất trên người cô, nhanh chóng cõng người lên, nhưng thời điểm đứng dậy hắn thực sự sửng sốt, như thế nào lại nhẹ như vậy.
Xe bò tới rất nhanh, Lục Vệ Quốc sau khi sửng sốt xong thì nhanh chóng ôm người lên xe.
Đại đội trưởng Lưu cũng đi lên theo, xe bò lập tức xuất phát.
Chờ đàn ông trong nhà đi rồi, vợ của đại đội trưởng nhờ mấy bác gái hỗ trợ đem đồ vật bị rơi gánh trở về, vẫy vẫy tay với mọi người nói:
"Được rồi, được rồi, mọi người giải tán đi, người đều đi cả rồi."
Bà Lục thần sắc kinh ngạc còn chưa kịp thu hồi, chật vật vỗ mông từ trên mặt đất bò dậy.
Xe bò lăn bánh trên mặt đất gập ghềnh, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, bà ta bỗng nhiên phản ứng lại, đẩy ra đám người, chửi ầm lên.
"Đi trong huyện làm cái gì, Lục Vệ Quốc, trở về đây mau."
Bà ta hét lớn một tiếng khiến cho vài cái bác gái còn không đi xa quay đầu lại nhìn. Vẫn là vợ đại đội trưởng Trần Tú Vân phản ứng mau, vội vàng giữ chặt bà ta, tận tình khuyên bảo.
"Vương Xuân Hoa, người đều ngã thành như vậy, không phải thầy thuốc Vương đều nói nếu trị không hết thì sẽ bị què sao".
Bà Lục theo bản năng liền muốn mắng, què liền què, bà ta hùng hùng hổ hổ nói:
"Lại không phải nhà bà bỏ tiền ra."
Mặt của vợ đại đội trưởng tối sầm lại, tức giận nói:
"Vương Xuân Hoa, bà nói cái gì vậy, đó chính là con dâu của bà".
Bà Lục tiếc tiền, vỗ về ngực kêu ai u ai u, Trần Tú Vân hận không thể cho một cái tát chụp tỉnh bà ta.
Trần Mỹ Lệ cùng Tôn Thu Nguyệt theo đám người về nhà, trùng hợp thấy mẹ chồng đang cùng người lôi kéo.
Hai người tiến đến, nhớ Trần Tú Vân là vợ đại đội trưởng không dám dùng sức mạnh, cách chút khoảng cách trăm miệng một lời hỏi:
"Mẹ em dâu/chị dâu đâu?"
Trần Mỹ Lệ nhiều lời thêm một câu, một gương mặt khắc nghiệt:
"Không phải nói bị hôn mê sao, cũng không biết em dâu làm việc kiểu gì, cô ta đúng là người thành phố có khác, làm chút việc như vậy cũng để xảy ra chuyện."
Bà Lục tạm dừng trong nháy mắt, dùng tay áo lau khóe mắt căn bản không tồn tại nước mắt, sai khiến hai người bọn họ, gấp đến độ nói đều không lưu loát.
"Các người tới vừa lúc, nhanh đi đem thằng hai ngăn lại."
Trần Mỹ lệ cùng Tôn Thu Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, nguyên lai ở trên đường hai người nghe thấy việc đi trong huyện không phải là giả.
Trần Mỹ Lệ sắc mặt đen lại, nghĩ đến em dâu thứ hai có thể đi trong huyện, nói với giọng chua ngoa.
"Cái gì?"
Ngay cả người thường ngày hay lười biếng như Tôn Thu Nguyệt, lúc này hạt dưa cũng không cắn, nhanh chóng phun ra vỏ hạt dưa.
Nhưng sau khi nhìn hướng cuối con đường, bọn họ liền đuôi xe bò đều nhìn không thấy, hai người lại không đi qua trong huyện như thế nào đuổi theo.
"Các cô còn đứng đó làm gì, chạy nhanh đi a."
Mắt thấy hai đứa con dâu đều không nhúc nhích, bà Lục một hơi đều mau thở không ra, hận không thể tát bon họ một cái.
Nghe xong đối thoại giữa mẹ chồng nàng dâu, Trần Tú Vân thay đổi chủ ý giữ lại họ, bà buông ra bà Lục, thật sự cảm thấy người một nhà này trừ bỏ Lục Vệ Quốc ra, đều không phải thứ tốt.
Người bình thường, con dâu của mình bị ngã đều nên lo lắng xem có bị sao không, bà ta thì ngược lại, gào thét nửa ngày chỉ để bán thảm thoái thác trách nhiệm.
"Đại đội trưởng a, vợ Vệ Quốc nhà chúng ta như thế nào còn không tỉnh, hai sọt phân kia cũng không thể tính trên người nhà họ Lục ta a..."
Bà Lục lo lắng sọt phân kia cũng là có căn cứ. Ở niên đại này phân bón cũng là thứ tốt, vì góp số phân này, người bình thường đều đào một cái hố ở trong góc vườn nhà mình, bỏ vào đó một cái lu vỡ, bên trên đắp một tấm ván gỗ, rồi dựng một cái lều lên trên.
Có ăn liền có bài tiết, nhưng mà ở cái niên đại mà muốn ăn một bữa no còn khó khăn thì để góp đầy một lu nhỏ cũng phải mất non nửa năm.
Đại đội trưởng lỗ tai ong ong nghe được sắc mặt đều tái đi rồi.
Bởi vậy khi nhìn thấy Lục Vệ Quốc hướng bên này chạy tới, phảng phất tìm được cứu binh, hô to một tiếng:
"Vệ Quốc".
Bà Lục đang khóc đột nhiên im bặt lại, buồn cười chính là trên gương mặt nhăn nheo già nua không có lấy một giọt nước mắt.
Lục Vệ Quốc đẩy ra một đám người, liền thấy một cô gái tuổi tầm 20 đang nằm trên mặt đất, gương mặt không hề có huyết sắc. Quần áo trên người toàn là bùn đất, cánh tay lộ ra vài vết cắt nhìn thấy ghê người, bên cạnh cô còn có một thầy thuốc đang ngồi xổm chữa trị.
Nhìn thấy cảnh như vậy hắn cảm thấy ngực có chút đau.
Ánh mắt đầu tiên khi Lục Vệ Quốc nhìn thấy cô gái này, liền xác định cảm giác đau đớn chợt lóe qua trong lòng không phải là ảo giác.
Đại đội trưởng nhìn thấy động tác của hắn, cho rằng hắn bị kích thích, bực bội mà sờ tẩu thuốc trong túi, hỏi thầy thuốc:
"Rốt cuộc thế nào, như thế nào còn chưa tỉnh lại?"
Bản lĩnh của thầy thuốc thời buổi này đều dựa vào tích lũy kinh nghiệm mà có.
"Đại đội trưởng, người này là bị đau nên mới ngất đi, những chỗ khác không có việc gì, nhưng mà ta xem cái chân này, các ngươi vẫn là đem người nâng đi vào bệnh viện lớn ở trong huyện khám xem. Thảo dược tôi đắp lên không thể trị tận gốc được, nếu không trị hết khả năng liền bị què...."
Thầy thuốc cau mày lẩm bẩm hồi lâu, lại lắc đầu thở dài, khi ánh mắt dừng ở trên chân của Lý Tĩnh thì trong ánh mắt mang theo một tia thương hại.
Tính nết bà Lục như vậy, người trong thôn đều biết, ông nghĩ thầm, cô gái này còn trẻ như vậy không nên trì hoãn.
Thầy thuốc vừa nói xong, đám người tức khắc ồn ào lên, tiếng nói của bà Lục là chói tai nhất.
"Sao, sao phải đi huyện thành làm gì, bác Vương, ông có phải khám sai rồi không?"
Bà Lục nghe xong lời này thì hận không thể giấu túi tiền đi, chỉ ngã một cái làm sao có thể nghiêm trọng như vậy, bà ta theo bản năng cảm thấy thầy thuốc này đang lừa người.
Lục Vệ Quốc nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở cô gái nằm trên mặt đất, ống quần của cô bị rách do va phải cành cây, miệng vết thương bám bùn đen cùng tơ máu, một người đàn ông như hắn nhìn thấy miệng vết thương này đều cảm thấy không đành lòng.
Hắn thầm hạ quyết định nào đó.
Bà Lục vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ông nhìn lại xem, có phải khám nhầm rồi không."
Đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, có đồng ý cũng có phản đối Vương Xuân Hoa.
Một lát sau, có một thanh âm kiên định vang lên.
"Chú Lưu, vậy đi trong huyện đi ạ."
Nói xong, Lục Vệ Quốc một khắc cũng không đợi nữa, người đều bị thương thành như vậy, ở đây trị không được lại không đi nhanh đó chính là kéo dài thời gian, ai đều không rõ sẽ phát sinh cái gì. Nếu đã để hắn gặp được một màn hôm nay, hắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
"Cái gì?".
Bà Lục đang ăn vạ trên mặt đất trợn mắt há mồm, đi cái gì mà đi, tên Vệ Quốc kia có phải bị choáng váng không.
"Được, để chú bảo người đi mượn xe bò."
Phản ứng kịp, đại đội trưởng chạy nhanh gọi người đến nhà cháu trai ông mượn xe bò lại đây, còn bản thân ông thì chạy về nhà chuẩn bị ít tiền để phòng hờ.
Nhận được lời đồng ý, làm một nửa kia của cô, Lục Vệ Quốc không quan tâm bùn đất trên người cô, nhanh chóng cõng người lên, nhưng thời điểm đứng dậy hắn thực sự sửng sốt, như thế nào lại nhẹ như vậy.
Xe bò tới rất nhanh, Lục Vệ Quốc sau khi sửng sốt xong thì nhanh chóng ôm người lên xe.
Đại đội trưởng Lưu cũng đi lên theo, xe bò lập tức xuất phát.
Chờ đàn ông trong nhà đi rồi, vợ của đại đội trưởng nhờ mấy bác gái hỗ trợ đem đồ vật bị rơi gánh trở về, vẫy vẫy tay với mọi người nói:
"Được rồi, được rồi, mọi người giải tán đi, người đều đi cả rồi."
Bà Lục thần sắc kinh ngạc còn chưa kịp thu hồi, chật vật vỗ mông từ trên mặt đất bò dậy.
Xe bò lăn bánh trên mặt đất gập ghềnh, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, bà ta bỗng nhiên phản ứng lại, đẩy ra đám người, chửi ầm lên.
"Đi trong huyện làm cái gì, Lục Vệ Quốc, trở về đây mau."
Bà ta hét lớn một tiếng khiến cho vài cái bác gái còn không đi xa quay đầu lại nhìn. Vẫn là vợ đại đội trưởng Trần Tú Vân phản ứng mau, vội vàng giữ chặt bà ta, tận tình khuyên bảo.
"Vương Xuân Hoa, người đều ngã thành như vậy, không phải thầy thuốc Vương đều nói nếu trị không hết thì sẽ bị què sao".
Bà Lục theo bản năng liền muốn mắng, què liền què, bà ta hùng hùng hổ hổ nói:
"Lại không phải nhà bà bỏ tiền ra."
Mặt của vợ đại đội trưởng tối sầm lại, tức giận nói:
"Vương Xuân Hoa, bà nói cái gì vậy, đó chính là con dâu của bà".
Bà Lục tiếc tiền, vỗ về ngực kêu ai u ai u, Trần Tú Vân hận không thể cho một cái tát chụp tỉnh bà ta.
Trần Mỹ Lệ cùng Tôn Thu Nguyệt theo đám người về nhà, trùng hợp thấy mẹ chồng đang cùng người lôi kéo.
Hai người tiến đến, nhớ Trần Tú Vân là vợ đại đội trưởng không dám dùng sức mạnh, cách chút khoảng cách trăm miệng một lời hỏi:
"Mẹ em dâu/chị dâu đâu?"
Trần Mỹ Lệ nhiều lời thêm một câu, một gương mặt khắc nghiệt:
"Không phải nói bị hôn mê sao, cũng không biết em dâu làm việc kiểu gì, cô ta đúng là người thành phố có khác, làm chút việc như vậy cũng để xảy ra chuyện."
Bà Lục tạm dừng trong nháy mắt, dùng tay áo lau khóe mắt căn bản không tồn tại nước mắt, sai khiến hai người bọn họ, gấp đến độ nói đều không lưu loát.
"Các người tới vừa lúc, nhanh đi đem thằng hai ngăn lại."
Trần Mỹ lệ cùng Tôn Thu Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, nguyên lai ở trên đường hai người nghe thấy việc đi trong huyện không phải là giả.
Trần Mỹ Lệ sắc mặt đen lại, nghĩ đến em dâu thứ hai có thể đi trong huyện, nói với giọng chua ngoa.
"Cái gì?"
Ngay cả người thường ngày hay lười biếng như Tôn Thu Nguyệt, lúc này hạt dưa cũng không cắn, nhanh chóng phun ra vỏ hạt dưa.
Nhưng sau khi nhìn hướng cuối con đường, bọn họ liền đuôi xe bò đều nhìn không thấy, hai người lại không đi qua trong huyện như thế nào đuổi theo.
"Các cô còn đứng đó làm gì, chạy nhanh đi a."
Mắt thấy hai đứa con dâu đều không nhúc nhích, bà Lục một hơi đều mau thở không ra, hận không thể tát bon họ một cái.
Nghe xong đối thoại giữa mẹ chồng nàng dâu, Trần Tú Vân thay đổi chủ ý giữ lại họ, bà buông ra bà Lục, thật sự cảm thấy người một nhà này trừ bỏ Lục Vệ Quốc ra, đều không phải thứ tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro