Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp
Anh Với Em Có T...
Nhất Hạ Nam Bắc
2024-08-26 11:51:47
Lúc đó đang vội nên anh chỉ nhìn lướt qua rồi nhét vào túi, không cần đếm tỉ mỉ nhưng cũng biết số tiền này không ít.
Nghĩ đến vẻ mặt của Khang Hiểu Hoa khi phát hiện tiền phiếu đã biến mất, An Tri Thu không nhịn được bật cười: "Anh đoán bà ta còn có ý định giết chúng ta ấy chứ."
An Tri Hạ có chút lo lắng: "Anh à, nếu như bà ta báo án thì phải làm sao bây giờ?"
"Con bé ngốc, mỗi ngày bà ta không chỉ giả bộ trước mặt người ngoài, mà còn giả bộ trước mặt người đàn ông của mình, trừ bản thân bà ta ra, có lẽ ngay cả mấy anh chị em to mồm kia cũng không biết bà ta có bao nhiêu phiếu tiền."
"Hơn nữa, hai ngày này bà ta còn giả vờ quá đáng hơn, lấy chuyện chúng ta về quê để đi khắp nơi vay tiền, bây giờ lại nói mất đi mấy ngàn đồng tiền, cùng với các loại phiếu khoán thì ai mà tin? Như vậy sẽ chỉ lộ ra vẻ mặt mẹ kế độc ác thật sự của bà ta thôi, kể cả có tìm được chúng ta ở đây, nói dối để tới đòi cũng không lấy lại được gì đâu."
"Tự nhấc đá nện vào chân mình thì còn đòi hỏi cái gì."
Sắc mặt cô nghiêm túc, gật đầu: "Khang Hiểu Hoa nói hai chị em kia đầu năm mới có thể đi làm, chắc cũng nhờ ném tiền ra, dùng vị trí của mẹ để xin được chỗ tốt trong nhà máy. Không thì sao bà ta có thể thành thật chịu đựng đợi chúng ta học xong cấp ba được chứ? Anh hai, số tiền phiếu này cũng coi như mua đứt một lần tất cả quyền lợi từ trước đến giờ bà ta cướp của chúng ta."
"Con bé này, em tưởng anh không nhận ra hay sao mà nói như đánh vào mặt anh vậy?" An Tri Thu bóp cái mũi của cô, cười nói: "Chúng ta mười tuổi đã mất mẹ, cha chỉ biết vùi đầu vào công việc, nhưng anh trai em tốt xấu gì cũng tốt nghiệp trung học, có một cái nhìn đúng đắn về nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan rồi, còn có thể không hiểu được sao?"
"Đừng tưởng rằng anh không biết, vừa nãy em ho khan là đang nghĩ trò xấu, anh với em có thần giao cách cảm đấy." Anh kề vào tai cô trêu ghẹo nói.
An Tri Hạ cười hai tiếng, trong lòng cảm thấy ấm áp, ở thế giới khác này, có một người anh trai ruột đi trước che mưa che gió, cũng không tệ lắm.
Bây giờ đã là buổi trưa, tất cả mọi người nhao nhao lấy đồ ăn của mình ra, người có điều kiện thì ăn món ngon gồm cá chiên vàng, thịt kho tàu, cơm trắng, người không có điều kiện thì ăn bánh bột ngô, mà Khang Hiểu Hoa đã trực tiếp chuẩn bị cho bọn họ năm cái bánh bột đen cứng cỡ nắm tay trẻ con.
Xe lửa vừa đến trạm tiếp theo, hai anh em hào phóng mua năm cái bánh bao trắng to bốc khói, bốn cái bánh quai chèo chiên xù, sáu quả trứng trà luộc, một hũ cháo kê qua cửa sổ, hài lòng ăn hết.
Ngay trước mặt mọi người, An Tri Hạ cầm uống hai viên thuốc cảm màu lam, nuốt vào cùng cháo kê.
Sau đó lại tựa vào vai anh trai, cô chuyển đồ đạc trong túi đến siêu thị, nhắm mắt lại phân loại tiền giấy và những thứ khác từng chút một.
Khá lắm, thời gian qua Khang Hiểu Hoa sống quá cẩn thận, giả vờ như thật nói dối An Tri Thu mà tiết kiệm hơn một nửa tiền lương của hai người, cộng với tiền trợ cấp của mẹ nguyên chủ, tất cả có hơn ba ngàn đồng, giấu im ỉm khắp nơi không cho ai biết. Đương nhiên còn rất nhiều phiếu khoán, phiếu thức ăn, phiếu thịt, phiếu thực phẩm phụ và công nghiệp khoán… còn có hai phiếu máy may cực kỳ quý hiếm, hai phiếu xe đạp, ba phiêu đồng hồ, một phiếu radio.
Đây chắc hẳn là số tiền Khang Hiểu Hoa tiết kiệm cho con trai lấy vợ sau này, chậc chậc, cô cũng có chút tiếc nuối vì không thể nhìn thấy dáng vẻ người nào đó tức cắn răng cắn lợi nuốt vào cổ họng. Dù sao ký ức của nguyên chủ cũng y như nước đắng, làm cho một kẻ xâm nhập như cô không thể chịu nổi.
Ngoại trừ bữa ăn đầu tiên, hai anh em đều rất tiết kiệm, chỉ mua bánh bao bột và dưa muối rẻ nhất, thỉnh thoảng tốn kém mua thêm trứng trà luộc và bánh quai chèo ăn cùng. Có sự bảo vệ của anh trai mọi lúc, An Tri Hạ chỉ là một bệnh nhân trầm lặng mảnh mai, nheo mắt dò xét hết lần này đến lần khác trong siêu thị, sự phấn khích trong lòng cũng dần dần bình thản trở lại.
Nghĩ đến vẻ mặt của Khang Hiểu Hoa khi phát hiện tiền phiếu đã biến mất, An Tri Thu không nhịn được bật cười: "Anh đoán bà ta còn có ý định giết chúng ta ấy chứ."
An Tri Hạ có chút lo lắng: "Anh à, nếu như bà ta báo án thì phải làm sao bây giờ?"
"Con bé ngốc, mỗi ngày bà ta không chỉ giả bộ trước mặt người ngoài, mà còn giả bộ trước mặt người đàn ông của mình, trừ bản thân bà ta ra, có lẽ ngay cả mấy anh chị em to mồm kia cũng không biết bà ta có bao nhiêu phiếu tiền."
"Hơn nữa, hai ngày này bà ta còn giả vờ quá đáng hơn, lấy chuyện chúng ta về quê để đi khắp nơi vay tiền, bây giờ lại nói mất đi mấy ngàn đồng tiền, cùng với các loại phiếu khoán thì ai mà tin? Như vậy sẽ chỉ lộ ra vẻ mặt mẹ kế độc ác thật sự của bà ta thôi, kể cả có tìm được chúng ta ở đây, nói dối để tới đòi cũng không lấy lại được gì đâu."
"Tự nhấc đá nện vào chân mình thì còn đòi hỏi cái gì."
Sắc mặt cô nghiêm túc, gật đầu: "Khang Hiểu Hoa nói hai chị em kia đầu năm mới có thể đi làm, chắc cũng nhờ ném tiền ra, dùng vị trí của mẹ để xin được chỗ tốt trong nhà máy. Không thì sao bà ta có thể thành thật chịu đựng đợi chúng ta học xong cấp ba được chứ? Anh hai, số tiền phiếu này cũng coi như mua đứt một lần tất cả quyền lợi từ trước đến giờ bà ta cướp của chúng ta."
"Con bé này, em tưởng anh không nhận ra hay sao mà nói như đánh vào mặt anh vậy?" An Tri Thu bóp cái mũi của cô, cười nói: "Chúng ta mười tuổi đã mất mẹ, cha chỉ biết vùi đầu vào công việc, nhưng anh trai em tốt xấu gì cũng tốt nghiệp trung học, có một cái nhìn đúng đắn về nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan rồi, còn có thể không hiểu được sao?"
"Đừng tưởng rằng anh không biết, vừa nãy em ho khan là đang nghĩ trò xấu, anh với em có thần giao cách cảm đấy." Anh kề vào tai cô trêu ghẹo nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Tri Hạ cười hai tiếng, trong lòng cảm thấy ấm áp, ở thế giới khác này, có một người anh trai ruột đi trước che mưa che gió, cũng không tệ lắm.
Bây giờ đã là buổi trưa, tất cả mọi người nhao nhao lấy đồ ăn của mình ra, người có điều kiện thì ăn món ngon gồm cá chiên vàng, thịt kho tàu, cơm trắng, người không có điều kiện thì ăn bánh bột ngô, mà Khang Hiểu Hoa đã trực tiếp chuẩn bị cho bọn họ năm cái bánh bột đen cứng cỡ nắm tay trẻ con.
Xe lửa vừa đến trạm tiếp theo, hai anh em hào phóng mua năm cái bánh bao trắng to bốc khói, bốn cái bánh quai chèo chiên xù, sáu quả trứng trà luộc, một hũ cháo kê qua cửa sổ, hài lòng ăn hết.
Ngay trước mặt mọi người, An Tri Hạ cầm uống hai viên thuốc cảm màu lam, nuốt vào cùng cháo kê.
Sau đó lại tựa vào vai anh trai, cô chuyển đồ đạc trong túi đến siêu thị, nhắm mắt lại phân loại tiền giấy và những thứ khác từng chút một.
Khá lắm, thời gian qua Khang Hiểu Hoa sống quá cẩn thận, giả vờ như thật nói dối An Tri Thu mà tiết kiệm hơn một nửa tiền lương của hai người, cộng với tiền trợ cấp của mẹ nguyên chủ, tất cả có hơn ba ngàn đồng, giấu im ỉm khắp nơi không cho ai biết. Đương nhiên còn rất nhiều phiếu khoán, phiếu thức ăn, phiếu thịt, phiếu thực phẩm phụ và công nghiệp khoán… còn có hai phiếu máy may cực kỳ quý hiếm, hai phiếu xe đạp, ba phiêu đồng hồ, một phiếu radio.
Đây chắc hẳn là số tiền Khang Hiểu Hoa tiết kiệm cho con trai lấy vợ sau này, chậc chậc, cô cũng có chút tiếc nuối vì không thể nhìn thấy dáng vẻ người nào đó tức cắn răng cắn lợi nuốt vào cổ họng. Dù sao ký ức của nguyên chủ cũng y như nước đắng, làm cho một kẻ xâm nhập như cô không thể chịu nổi.
Ngoại trừ bữa ăn đầu tiên, hai anh em đều rất tiết kiệm, chỉ mua bánh bao bột và dưa muối rẻ nhất, thỉnh thoảng tốn kém mua thêm trứng trà luộc và bánh quai chèo ăn cùng. Có sự bảo vệ của anh trai mọi lúc, An Tri Hạ chỉ là một bệnh nhân trầm lặng mảnh mai, nheo mắt dò xét hết lần này đến lần khác trong siêu thị, sự phấn khích trong lòng cũng dần dần bình thản trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro