Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp
May Quần Áo
Nhất Hạ Nam Bắc
2024-08-26 11:51:47
Translator: Y Na Thố Thố
Điều kiện gia đình của Phí Tranh cực kỳ bình thường, căn bản không thể mong đợi người nhà gửi bưu kiện cho mình, ngược lại cô ấy còn phải bớt ăn bớt mặc, tiết kiệm tiền ăn tiêu từ miệng gửi về nhà.
Cũng may trong đội vừa chia thịt xong, cô ấy xấu hổ cắt ra hai lạng: "Chỗ của dì không có gì ngon cả, chút thịt này các cháu đừng chê ít, mang về nấu ít cháo thịt bằm ăn cũng thơm ngon bổ dưỡng lắm."
An Tri Hạ gật gật đầu, Phòng Tụng Ngôn nhận lấy, cười kéo em gái cúi đầu: "Dì à, sau này chúng cháu cũng sẽ mang chim sẻ, bồ câu rừng, chuột đồng và trứng chim cho dì ạ."
Đưa hai đứa nhỏ trở lại phòng bếp, An Tri Hạ đun một nồi nước gừng đường đỏ, nhìn bọn họ uống từng ngụm lớn toát mồ hôi hột. Cô nhanh nhẹn khéo léo hâm nóng sáu chiếc bánh bao và nấu một nồi bánh canh củ cải trứng gà.
Biết anh trai không sao nữa, hai cô bé đói bụng ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói, mỗi đứa ăn hai cái bánh bao, uống hai bát canh rồi ngượng ngùng cười híp mắt nhìn cô.
Phòng Tụng Ngôn vội vàng định đi rửa bát, lại bị An Tri Hạ kéo ngồi xuống, nhét cho mỗi đứa một nắm mận bắc nhỏ để tiêu hóa.
Chỉ có mấy cái bát và một cái nồi, cô dùng nước ấm nhanh chóng rửa sạch hết.
Nhìn hai đứa trẻ lấm lem, cô lại đun một nồi nước nóng, tắm rửa sạch sẽ cho bọn chúng, sau đó dùng lược dày chải đầu nhiều lần, bôi thuốc diệt chấy, bảo bọn chúng nằm lên giường, dùng chăn bông đắp kín mít.
An Tri Hạ rót cho hai cô bé và bản thân mỗi người một bát rễ bản lam*, dù sao trong truyện cũng nói một thời gian nữa Phòng Tụng Ngôn sáu tuổi sẽ bị phát sốt không qua khỏi. Cô sợ nếu mình sơ suất một chút, cô bé sẽ bị người viết kịch bản đưa đi mất.
(Rễ bản lam: vị thuốc bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.)
Hai đứa trẻ hôm nay bị doạ sợ, lúc này được ăn uống no nê, lại nằm bên trong chăn bông dễ chịu êm ái, hai mắt hạnh phúc không chịu được đỏ hoe.
"Nhắm mắt ngủ đi, chị ở bên cạnh trông chừng đấy, đến sáng mai chị làm bánh rán cho các em ăn, cộng thêm củ cải dưa muối cay, ăn cháo kê, có được hay không?"
Hai cô bé liên tục gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lúc sau bắt đầu vang lên tiếng ngáy nhỏ.
Kỳ Vân Lan phức tạp nhìn bọn họ, khóe miệng giật giật, nhớ tới tính tình ích kỷ không chịu thiệt của An Tri Hạ, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trần Tư Khả thì cực kỳ nhỏ giọng lầm bầm vài câu.
An Tri Hạ quay đầu liếc xéo, cô ta lập tức bịt kín đầu, sợ hãi vô cùng.
Cô nhớ tới lớp bông vải mỏng manh đã khô cứng lại trong quần áo của hai đứa trẻ, các miếng vá xiêu vẹo chồng chất lên nhau. Không thể cởi ra giặt, cô đành lấy một ít bông và vải bông, lặng lẽ kéo cửa lên đi vào bếp.
Dưới ánh đèn yếu ớt, An Tri Hạ nghĩ đến thân hình nhỏ bé của bọn trẻ, cây kéo trực tiếp cắt xoèn xoẹt lên trên tấm vải. Sợ bị người khác chú ý, nhất là khi cha của bọn chúng là đại lão trong truyện, quần áo bông cô làm ra đều bằng vải bông nguyên chất.
Gần đây cô làm việc ngày càng nhanh nhẹn, lĩnh hội được phần lớn kỹ năng của nguyên chủ.
Cả đêm không ngủ, đến khi trong sân có tiếng ồn ào, cũng vừa lúc cô cắn đứt sợi chỉ, xoa xoa cái cổ đau nhức. An Tri Hạ đứng dậy, hơi cử động tay chân, xương cốt phát ra tiếng lạch cạch giòn vang.
Hai mắt hơi nhức, cô lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra nhỏ hai giọt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó cầm áo bông trở về phòng, đặt lên trên giường đất sưởi cho ấm.
"Em thức cả đêm à?" Phí Tranh dụi mắt, khàn giọng hỏi nhỏ.
"Đồ ăn Tết chuẩn bị gần xong rồi, cũng không cần ra đồng làm việc, ngủ ít một chút cũng không sao." Cô cười nói, chạm nhẹ vào trán bọn nhỏ, cũng không có hiện tượng phát sốt. Cô thở phào nhẹ nhõm, thấy bọn trẻ hình như định mở mắt ra.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Trời vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát đi, chị đi nấu cháo."
Hai đứa trẻ lại ôm nhau ngủ tiếp.
Cháo kê đang sôi, cô nhớ tới quần áo trên người Phòng Lễ Hi cũng mỏng manh không chịu nổi, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ra tay cắt quần áo. Sức khỏe của bọn nhỏ là quan trọng nhất, tiền bạc là vật ngoài thân, hơn nữa cô còn có một cái siêu thị, mấy lạng bông vài thước vải cũng không đáng là bao.
Điều kiện gia đình của Phí Tranh cực kỳ bình thường, căn bản không thể mong đợi người nhà gửi bưu kiện cho mình, ngược lại cô ấy còn phải bớt ăn bớt mặc, tiết kiệm tiền ăn tiêu từ miệng gửi về nhà.
Cũng may trong đội vừa chia thịt xong, cô ấy xấu hổ cắt ra hai lạng: "Chỗ của dì không có gì ngon cả, chút thịt này các cháu đừng chê ít, mang về nấu ít cháo thịt bằm ăn cũng thơm ngon bổ dưỡng lắm."
An Tri Hạ gật gật đầu, Phòng Tụng Ngôn nhận lấy, cười kéo em gái cúi đầu: "Dì à, sau này chúng cháu cũng sẽ mang chim sẻ, bồ câu rừng, chuột đồng và trứng chim cho dì ạ."
Đưa hai đứa nhỏ trở lại phòng bếp, An Tri Hạ đun một nồi nước gừng đường đỏ, nhìn bọn họ uống từng ngụm lớn toát mồ hôi hột. Cô nhanh nhẹn khéo léo hâm nóng sáu chiếc bánh bao và nấu một nồi bánh canh củ cải trứng gà.
Biết anh trai không sao nữa, hai cô bé đói bụng ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói, mỗi đứa ăn hai cái bánh bao, uống hai bát canh rồi ngượng ngùng cười híp mắt nhìn cô.
Phòng Tụng Ngôn vội vàng định đi rửa bát, lại bị An Tri Hạ kéo ngồi xuống, nhét cho mỗi đứa một nắm mận bắc nhỏ để tiêu hóa.
Chỉ có mấy cái bát và một cái nồi, cô dùng nước ấm nhanh chóng rửa sạch hết.
Nhìn hai đứa trẻ lấm lem, cô lại đun một nồi nước nóng, tắm rửa sạch sẽ cho bọn chúng, sau đó dùng lược dày chải đầu nhiều lần, bôi thuốc diệt chấy, bảo bọn chúng nằm lên giường, dùng chăn bông đắp kín mít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Tri Hạ rót cho hai cô bé và bản thân mỗi người một bát rễ bản lam*, dù sao trong truyện cũng nói một thời gian nữa Phòng Tụng Ngôn sáu tuổi sẽ bị phát sốt không qua khỏi. Cô sợ nếu mình sơ suất một chút, cô bé sẽ bị người viết kịch bản đưa đi mất.
(Rễ bản lam: vị thuốc bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.)
Hai đứa trẻ hôm nay bị doạ sợ, lúc này được ăn uống no nê, lại nằm bên trong chăn bông dễ chịu êm ái, hai mắt hạnh phúc không chịu được đỏ hoe.
"Nhắm mắt ngủ đi, chị ở bên cạnh trông chừng đấy, đến sáng mai chị làm bánh rán cho các em ăn, cộng thêm củ cải dưa muối cay, ăn cháo kê, có được hay không?"
Hai cô bé liên tục gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lúc sau bắt đầu vang lên tiếng ngáy nhỏ.
Kỳ Vân Lan phức tạp nhìn bọn họ, khóe miệng giật giật, nhớ tới tính tình ích kỷ không chịu thiệt của An Tri Hạ, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trần Tư Khả thì cực kỳ nhỏ giọng lầm bầm vài câu.
An Tri Hạ quay đầu liếc xéo, cô ta lập tức bịt kín đầu, sợ hãi vô cùng.
Cô nhớ tới lớp bông vải mỏng manh đã khô cứng lại trong quần áo của hai đứa trẻ, các miếng vá xiêu vẹo chồng chất lên nhau. Không thể cởi ra giặt, cô đành lấy một ít bông và vải bông, lặng lẽ kéo cửa lên đi vào bếp.
Dưới ánh đèn yếu ớt, An Tri Hạ nghĩ đến thân hình nhỏ bé của bọn trẻ, cây kéo trực tiếp cắt xoèn xoẹt lên trên tấm vải. Sợ bị người khác chú ý, nhất là khi cha của bọn chúng là đại lão trong truyện, quần áo bông cô làm ra đều bằng vải bông nguyên chất.
Gần đây cô làm việc ngày càng nhanh nhẹn, lĩnh hội được phần lớn kỹ năng của nguyên chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả đêm không ngủ, đến khi trong sân có tiếng ồn ào, cũng vừa lúc cô cắn đứt sợi chỉ, xoa xoa cái cổ đau nhức. An Tri Hạ đứng dậy, hơi cử động tay chân, xương cốt phát ra tiếng lạch cạch giòn vang.
Hai mắt hơi nhức, cô lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra nhỏ hai giọt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó cầm áo bông trở về phòng, đặt lên trên giường đất sưởi cho ấm.
"Em thức cả đêm à?" Phí Tranh dụi mắt, khàn giọng hỏi nhỏ.
"Đồ ăn Tết chuẩn bị gần xong rồi, cũng không cần ra đồng làm việc, ngủ ít một chút cũng không sao." Cô cười nói, chạm nhẹ vào trán bọn nhỏ, cũng không có hiện tượng phát sốt. Cô thở phào nhẹ nhõm, thấy bọn trẻ hình như định mở mắt ra.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Trời vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát đi, chị đi nấu cháo."
Hai đứa trẻ lại ôm nhau ngủ tiếp.
Cháo kê đang sôi, cô nhớ tới quần áo trên người Phòng Lễ Hi cũng mỏng manh không chịu nổi, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ra tay cắt quần áo. Sức khỏe của bọn nhỏ là quan trọng nhất, tiền bạc là vật ngoài thân, hơn nữa cô còn có một cái siêu thị, mấy lạng bông vài thước vải cũng không đáng là bao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro