Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Chính Truyện Đạo Làm Mẹ Kế
Chương 38
Ngư Nhạc Vu Dư
2024-10-17 18:01:01
"Im miệng!" Giọng Giang Đường đều đều, lạnh nhạt nói, "Cậu muốn đánh thức cả phòng bên cạnh sao?"
Cô chỉ liếc mắt một cái, đôi mắt sáng ngời mang theo vẻ nghiêm khắc khó nhận ra, như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu Tạ Tiểu Lan, khí thế hung hăng lập tức bị dập tắt.
Tạ Tiểu Lan cũng không biết tại sao.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia, cô ta có cảm giác như bị lột sạch quần áo, khỏa thân chạy ngoài đường. Sự ưu việt, kiêu ngạo của cô ta trong khoảnh khắc này tan biến, thay vào đó là sự xấu hổ khi những suy nghĩ bí mật không tốt trong lòng có lẽ đã bị người khác nhìn thấu.
Cô ta dường như đã hiểu lý do tại sao Tô Diệp Đan không muốn đối đầu với Giang Đường.
Không phải là Tô Diệp Đan nhát gan, mà là người phụ nữ này rất kỳ lạ.
Rõ ràng đến từ vùng quê hẻo lánh, còn gầy gò ốm yếu. Nhưng cho dù là lời nói hay là hành vi cử chỉ, đều mang đến cho người khác cảm giác như người có địa vị cao.
Uy nghiêm mà không cần tức giận.
Thấy cô ta cuối cùng cũng im lặng, Giang Đường không nói gì thêm, quay người đi về phía nhà bếp.
Cô phải tranh thủ lúc mọi người chưa thức dậy, đun nước sôi rồi khử trùng giường.
Giang Đường bận rộn cả buổi sáng, còn Phó Hoành Vân thì khó có được một giấc ngủ ngon.
Nơi anh ở cách xa khu dân cư, gần chuồng bò dưới chân núi Khúc Sơn. Trong sân rộng lớn mọc đầy cỏ dại cao ngang người, chỉ có đoạn đường từ cổng vào đến nhà chính là được lát đá rộng một mét.
Nếu không có mấy chiếc áo sơ mi đang phơi trên sào tre dưới mái hiên, thì e rằng không ai đoán được ngôi nhà hoang vu như vậy lại có người ở.
Phó Hoành Vân ngủ rất say, mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ ... anh đang làm nhiệm vụ, đột nhiên có một con hổ trắng muốt từ trong rừng chạy ra.
Đôi mắt to tròn, long lanh, rất đẹp. Con hổ nhỏ nhìn thấy có người xuất hiện, sợ hãi lùi về sau hai bước, sau đó lập tức ngẩng cổ lên, gầm gừ với anh.
Dần dần, con hổ nhỏ đáng yêu biến thành nữ thanh niên trí thức hung dữ, vẻ mặt hơi giận dữ.
...
Người đàn ông đang ngủ say nhìn khuôn mặt không quá xinh đẹp, nhưng tràn đầy sức sống trong mơ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
*
"Khụ... khụ khụ..." Giang Đường ngồi xổm trước bếp lò, phồng má thổi phù phù vào trong mấy hơi. Ngọn lửa không bùng lên mà ngược lại, khói mù mịt khiến cô ho sặc sụa.
Đôi mắt phượng sáng ngời, đuôi mắt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, long lanh muốn rơi xuống, trông thật đáng thương.
Chỉ là nhóm lửa thôi mà, sao lại khó khăn đến thế?
Giang Đường có chút phiền não, nhìn chằm chằm vào mấy que diêm còn sót lại, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc cô đang phân vân giữa việc “tiết kiệm diêm” hay là “tiếp tục cố gắng, vượt qua khó khăn” thì ánh sáng trên đỉnh đầu tối sầm lại, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Cần tôi giúp một tay không?”
Là một gương mặt xa lạ.
Cô gái có vẻ ngoài rất thanh tú, đôi mắt hạnh to tròn, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi đầy đặn, khác hẳn với kiểu mặt V-line cằm nhọn thịnh hành ở thế hệ sau. Cằm cô ấy hơi tròn, trên đó còn có một nốt ruồi nhạt.
Không thể nói là xinh đẹp kinh diễm, nhưng chắc chắn là ưa nhìn.
Giang Đường thầm nghĩ, trông khá giống nữ minh tinh Hong Kong họ Châu từng rất nổi tiếng một thời.
Giang Đường mỉm cười với cô gái: “Vậy thì cảm ơn cô.”
“Tôi tên là Doãn Tú My, đã đến đây tham gia đội sản xuất được năm năm rồi, còn cô tên gì?”
“Khương Đường*.” (*Từ đây để tên nguyên chủ và nữ chính là 1 nhé)
Cô chỉ liếc mắt một cái, đôi mắt sáng ngời mang theo vẻ nghiêm khắc khó nhận ra, như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu Tạ Tiểu Lan, khí thế hung hăng lập tức bị dập tắt.
Tạ Tiểu Lan cũng không biết tại sao.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia, cô ta có cảm giác như bị lột sạch quần áo, khỏa thân chạy ngoài đường. Sự ưu việt, kiêu ngạo của cô ta trong khoảnh khắc này tan biến, thay vào đó là sự xấu hổ khi những suy nghĩ bí mật không tốt trong lòng có lẽ đã bị người khác nhìn thấu.
Cô ta dường như đã hiểu lý do tại sao Tô Diệp Đan không muốn đối đầu với Giang Đường.
Không phải là Tô Diệp Đan nhát gan, mà là người phụ nữ này rất kỳ lạ.
Rõ ràng đến từ vùng quê hẻo lánh, còn gầy gò ốm yếu. Nhưng cho dù là lời nói hay là hành vi cử chỉ, đều mang đến cho người khác cảm giác như người có địa vị cao.
Uy nghiêm mà không cần tức giận.
Thấy cô ta cuối cùng cũng im lặng, Giang Đường không nói gì thêm, quay người đi về phía nhà bếp.
Cô phải tranh thủ lúc mọi người chưa thức dậy, đun nước sôi rồi khử trùng giường.
Giang Đường bận rộn cả buổi sáng, còn Phó Hoành Vân thì khó có được một giấc ngủ ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi anh ở cách xa khu dân cư, gần chuồng bò dưới chân núi Khúc Sơn. Trong sân rộng lớn mọc đầy cỏ dại cao ngang người, chỉ có đoạn đường từ cổng vào đến nhà chính là được lát đá rộng một mét.
Nếu không có mấy chiếc áo sơ mi đang phơi trên sào tre dưới mái hiên, thì e rằng không ai đoán được ngôi nhà hoang vu như vậy lại có người ở.
Phó Hoành Vân ngủ rất say, mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ ... anh đang làm nhiệm vụ, đột nhiên có một con hổ trắng muốt từ trong rừng chạy ra.
Đôi mắt to tròn, long lanh, rất đẹp. Con hổ nhỏ nhìn thấy có người xuất hiện, sợ hãi lùi về sau hai bước, sau đó lập tức ngẩng cổ lên, gầm gừ với anh.
Dần dần, con hổ nhỏ đáng yêu biến thành nữ thanh niên trí thức hung dữ, vẻ mặt hơi giận dữ.
...
Người đàn ông đang ngủ say nhìn khuôn mặt không quá xinh đẹp, nhưng tràn đầy sức sống trong mơ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
*
"Khụ... khụ khụ..." Giang Đường ngồi xổm trước bếp lò, phồng má thổi phù phù vào trong mấy hơi. Ngọn lửa không bùng lên mà ngược lại, khói mù mịt khiến cô ho sặc sụa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt phượng sáng ngời, đuôi mắt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, long lanh muốn rơi xuống, trông thật đáng thương.
Chỉ là nhóm lửa thôi mà, sao lại khó khăn đến thế?
Giang Đường có chút phiền não, nhìn chằm chằm vào mấy que diêm còn sót lại, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc cô đang phân vân giữa việc “tiết kiệm diêm” hay là “tiếp tục cố gắng, vượt qua khó khăn” thì ánh sáng trên đỉnh đầu tối sầm lại, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Cần tôi giúp một tay không?”
Là một gương mặt xa lạ.
Cô gái có vẻ ngoài rất thanh tú, đôi mắt hạnh to tròn, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi đầy đặn, khác hẳn với kiểu mặt V-line cằm nhọn thịnh hành ở thế hệ sau. Cằm cô ấy hơi tròn, trên đó còn có một nốt ruồi nhạt.
Không thể nói là xinh đẹp kinh diễm, nhưng chắc chắn là ưa nhìn.
Giang Đường thầm nghĩ, trông khá giống nữ minh tinh Hong Kong họ Châu từng rất nổi tiếng một thời.
Giang Đường mỉm cười với cô gái: “Vậy thì cảm ơn cô.”
“Tôi tên là Doãn Tú My, đã đến đây tham gia đội sản xuất được năm năm rồi, còn cô tên gì?”
“Khương Đường*.” (*Từ đây để tên nguyên chủ và nữ chính là 1 nhé)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro