Việc Còn Lại Co...
2024-08-07 00:08:33
“Con gái tôi ở đây, việc còn lại con bé sẽ làm giúp tôi.”
Không đợi tiểu đội trưởng kịp phản ứng, nhanh như chóp khiêng một túi ớt cay chạy đi.
Lâm Nhị Hạ nghe thấy những lời này thì tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, cha cô đúng là tốt.
Nhưng mà nhìn 1 tệ trong túi, cô nhịn, miệng nghiến răng ken két.
Khi Lâm Nhị Hạ nghiến răng nghiến lợi, cô làm xong hết công việc còn dư lại của Lâm Vĩnh Thuận.
Đợi đến khi cô làm xong, xung quanh đã không còn ai.
Tiểu đội trưởng Lâm Kiến Quân có chút một lời khó nói hết nhìn Lâm Nhị Hạ, ông ấy từng nghe nói có người hố cha, nhưng không nghĩ tới còn có người hố con gái.
Cô bé đáng thương, dính phải người cha không đáng tin cậy như vậy.
Lâm Nhị Hạ còn áy náy nói với Lâm Kiến Quân: “Anh Kiến Quân, trời nóng như vậy bắt anh phải đợi em muộn như thế, thực sự xin lỗi.”
Không có biện pháp, xã viên nào trong tiểu đội không làm xong, tiểu đội trưởng cũng không thể trở về.
Lâm Kiến Quân đã hơn ba mươi tuổi, nhưng hai người ngang hàng, đương nhiên Lâm Nhị Hạ gọi anh ta là anh.
“Không sao, lúc này không còn sớm nữa, em nhanh đặt đồ vào kho hàng rồi về nhà ăn cơm đi.”
Ngay sau đó hai người đi nhanh đến kho hàng, sau đó về nhà.
Đợi khi Lâm Nhị Hạ về đến nhà, đã ăn cơm.
Nhìn Lâm Vĩnh Thuận ngồi ở chỗ đó ăn cơm, khí áp xung quanh Lâm Nhị Hạ càng thấp hơn.
“Nhị Hạ mau rửa mặt tới ăn cơm, hôm nay bà nội con xào trứng gà, cha có để phần con đấy.”
Lâm Nhị Hạ lấy nước trong giặt sạch khăn lông, lau gương mặt đỏ bừng sau đó đi tới bàn cơm, đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Đại Xuân.
Mới ngồi xuống Lâm Vĩnh Thuận đã cười bưng một bát cơm cho cô, tràn đầy khoai lang, phía dưới còn có cơm, phía trên là hai miếng trứng gà.
Lâm Nhị Hạ bưng bát cơm ăn từng miếng, nhìn Lâm Vĩnh Thuận dùng sức nhai nuốt, khiến Lâm Vĩnh Thuận không dám đối diện với cô.
Những người khác trên bàn cơm không biết tình hình thế nào, Lâm Đại Dũng cũng không nhìn Lâm Nhị Hạ, cúi đầu ăn cơm bên chỗ Lâm Vĩnh Phong và Lâm Vĩnh Bình, còn bàn luận chuyện gần đây.
Lâm Ngọc Lương thì biết một chút nhưng anh ta không mở miệng, Lâm Châu Nhi thì tò mò liếc Lâm Nhị Hạ một cái.
Tôn Tiểu Vân đã bị Lâm Nhị Hạ chỉnh hơi sợ, mấy ngày nay nhiệt tình của Lâm Châu Nhi đối với làm việc tăng vọt, khiến bà ta phải vắt hết óc mới đánh mất ý nghĩ này của cô ấy, còn chọc Lâm Châu Nhi bĩu môi không vui.
Trần Thị thì ở đó nói thầm.
“Làm việc trở về muộn như vậy, lại không phải việc nặng gì, trở về chỉ đợi ăn cơm, bắt cha cháu bưng cơm tới cho cháu, bây giờ còn bày ra gương mặt thối, đúng là quỷ đòi nợ, nhà chúng ta đúng là nợ cháu mà.”
Lâm Vĩnh Thuận hoảng sợ, vội vàng cắt ngang lời mẹ nói: “Mẹ, buổi sáng con làm việc mệt, đã sắp bị cảm nắng, buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi một lát.”
Những lời này khiến Trần Thị lập tức quên những lời vừa mới bảo vệ ông ta, chửi ầm lên với Lâm Vĩnh Thuận, nước bọt không ngừng phun trào ra, dính đầy lên đồ ăn trên bàn.
“Mệt cái gì, chỉ con biết mệt à. Lão tam, nếu con dám không đi làm việc, bà đây đánh gãy chân chó của con, sau này ăn cơm không dùng tới bàn, con đi ăn cùng với heo đi.”
Lâm Vĩnh Thuận đã sớm luyện đến da mặt dày kiên cường bất khuất, mẹ anh ta nói xong hoàn toàn không có cảm giác gì, sau đó tức giận nói:
“Ai ui, mẹ, con biết rồi, con biết rồi, buổi chiều làm việc là được. Mẹ xem nước bọt của mẹ giống y như thác nước, mẹ nhìn nước bọt trên cà tím xem, người nào có thể ăn chứ.”
Ngay sau đó ném đũa đi: “Con không ăn nữa.”
Ông ấy nhanh chóng rời đi để lại Trần Thị rít gào, những người khác nhân cơ hội che bát mình, người nào cũng không nhìn đồ ăn trên bàn.
Lúc này Trần Thị đâu còn nhớ rõ Lâm Nhị Hạ, miệng mắng Lâm Vĩnh Thuận còn không trùng câu nào.
Không đợi tiểu đội trưởng kịp phản ứng, nhanh như chóp khiêng một túi ớt cay chạy đi.
Lâm Nhị Hạ nghe thấy những lời này thì tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, cha cô đúng là tốt.
Nhưng mà nhìn 1 tệ trong túi, cô nhịn, miệng nghiến răng ken két.
Khi Lâm Nhị Hạ nghiến răng nghiến lợi, cô làm xong hết công việc còn dư lại của Lâm Vĩnh Thuận.
Đợi đến khi cô làm xong, xung quanh đã không còn ai.
Tiểu đội trưởng Lâm Kiến Quân có chút một lời khó nói hết nhìn Lâm Nhị Hạ, ông ấy từng nghe nói có người hố cha, nhưng không nghĩ tới còn có người hố con gái.
Cô bé đáng thương, dính phải người cha không đáng tin cậy như vậy.
Lâm Nhị Hạ còn áy náy nói với Lâm Kiến Quân: “Anh Kiến Quân, trời nóng như vậy bắt anh phải đợi em muộn như thế, thực sự xin lỗi.”
Không có biện pháp, xã viên nào trong tiểu đội không làm xong, tiểu đội trưởng cũng không thể trở về.
Lâm Kiến Quân đã hơn ba mươi tuổi, nhưng hai người ngang hàng, đương nhiên Lâm Nhị Hạ gọi anh ta là anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sao, lúc này không còn sớm nữa, em nhanh đặt đồ vào kho hàng rồi về nhà ăn cơm đi.”
Ngay sau đó hai người đi nhanh đến kho hàng, sau đó về nhà.
Đợi khi Lâm Nhị Hạ về đến nhà, đã ăn cơm.
Nhìn Lâm Vĩnh Thuận ngồi ở chỗ đó ăn cơm, khí áp xung quanh Lâm Nhị Hạ càng thấp hơn.
“Nhị Hạ mau rửa mặt tới ăn cơm, hôm nay bà nội con xào trứng gà, cha có để phần con đấy.”
Lâm Nhị Hạ lấy nước trong giặt sạch khăn lông, lau gương mặt đỏ bừng sau đó đi tới bàn cơm, đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Đại Xuân.
Mới ngồi xuống Lâm Vĩnh Thuận đã cười bưng một bát cơm cho cô, tràn đầy khoai lang, phía dưới còn có cơm, phía trên là hai miếng trứng gà.
Lâm Nhị Hạ bưng bát cơm ăn từng miếng, nhìn Lâm Vĩnh Thuận dùng sức nhai nuốt, khiến Lâm Vĩnh Thuận không dám đối diện với cô.
Những người khác trên bàn cơm không biết tình hình thế nào, Lâm Đại Dũng cũng không nhìn Lâm Nhị Hạ, cúi đầu ăn cơm bên chỗ Lâm Vĩnh Phong và Lâm Vĩnh Bình, còn bàn luận chuyện gần đây.
Lâm Ngọc Lương thì biết một chút nhưng anh ta không mở miệng, Lâm Châu Nhi thì tò mò liếc Lâm Nhị Hạ một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Tiểu Vân đã bị Lâm Nhị Hạ chỉnh hơi sợ, mấy ngày nay nhiệt tình của Lâm Châu Nhi đối với làm việc tăng vọt, khiến bà ta phải vắt hết óc mới đánh mất ý nghĩ này của cô ấy, còn chọc Lâm Châu Nhi bĩu môi không vui.
Trần Thị thì ở đó nói thầm.
“Làm việc trở về muộn như vậy, lại không phải việc nặng gì, trở về chỉ đợi ăn cơm, bắt cha cháu bưng cơm tới cho cháu, bây giờ còn bày ra gương mặt thối, đúng là quỷ đòi nợ, nhà chúng ta đúng là nợ cháu mà.”
Lâm Vĩnh Thuận hoảng sợ, vội vàng cắt ngang lời mẹ nói: “Mẹ, buổi sáng con làm việc mệt, đã sắp bị cảm nắng, buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi một lát.”
Những lời này khiến Trần Thị lập tức quên những lời vừa mới bảo vệ ông ta, chửi ầm lên với Lâm Vĩnh Thuận, nước bọt không ngừng phun trào ra, dính đầy lên đồ ăn trên bàn.
“Mệt cái gì, chỉ con biết mệt à. Lão tam, nếu con dám không đi làm việc, bà đây đánh gãy chân chó của con, sau này ăn cơm không dùng tới bàn, con đi ăn cùng với heo đi.”
Lâm Vĩnh Thuận đã sớm luyện đến da mặt dày kiên cường bất khuất, mẹ anh ta nói xong hoàn toàn không có cảm giác gì, sau đó tức giận nói:
“Ai ui, mẹ, con biết rồi, con biết rồi, buổi chiều làm việc là được. Mẹ xem nước bọt của mẹ giống y như thác nước, mẹ nhìn nước bọt trên cà tím xem, người nào có thể ăn chứ.”
Ngay sau đó ném đũa đi: “Con không ăn nữa.”
Ông ấy nhanh chóng rời đi để lại Trần Thị rít gào, những người khác nhân cơ hội che bát mình, người nào cũng không nhìn đồ ăn trên bàn.
Lúc này Trần Thị đâu còn nhớ rõ Lâm Nhị Hạ, miệng mắng Lâm Vĩnh Thuận còn không trùng câu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro