Cơm Tối
2024-08-07 00:08:33
Nhìn Trần Thị ở bên cạnh không ngừng hừ lạnh cộng thêm khinh thường, còn có Tôn Tiểu Vân khinh thường:
“Bác gái, nồi khê rồi.”
Để lại Tôn Tiểu Vân và Trần Thị kinh hãi kêu lên, ngay sau đó mắng một câu: “Nhóc năm nói linh tinh, có khê đâu.”
Lâm Nhị Hạ rời khỏi phòng bếp, thì thấy Lâm Ngọc Bảo đang cẩn thận nghe lén.
Đối diện với tầm mắt của Lâm Nhị Hạ, Lâm Ngọc Bảo cười gượng lập tức lùi lại.
Không có biện pháp, từ nhỏ Lâm Ngọc Bả đã sợ chị gái này, bởi vì Lâm Nhị Hạ sẽ không dịu dàng dỗ cậu bé, cậu bé kêu khóc thế nào cũng chỉ nghênh đón bàn tay của Lâm Nhị Hạ.
Cậu bé biết bàn tay của những người khác chỉ là dọa cậu bé, còn bàn tay của Lâm Nhị Hạ thì rất đau.
Cho nên từ nhỏ cậu bé đã không lãng phí nước mắt với Lâm Nhị Hạ.
…
Cho dù Lâm gia xem như là nhà có điều kiện ở thôn Lâm Gia, cơm tối cũng chỉ có ngô cao lương bánh bột ngô, dưa chuột, cà tím xào.
Ồ, phải nói là cà tím nấu nước, căn bản không thấy được một giọt dầu.
Còn có một bát khoai lang trong nước.
Trần Thị gọi ăn cơm, đứa bé trong nhà lập tức đến phòng bếp cầm bát đũa, đặt trên bàn đã dọn sẵn ở sân, đôi mắt chờ mong Trần Thị xuất hiện.
Lúc này Lâm Châu Nhi bước ra khỏi phòng, Lâm Châu Nhi ở phòng sát Lâm Đại Dũng, Lâm Châu Nhi không giống với chị em khác trong nhà, không chỉ mặc quần áo không có mụn vá, màu sắc quần áo tương đối diễm lệ.
Hơn nửa diện mạo của cô ấy có thể nói là kết hợp ưu điểm của Tôn Tiểu Vân và Lâm Vĩnh Phong, gương mặt tròn vo, được khảm hai đôi mắt vừa to vừa tròn, cái mũi tinh xảo còn cao thẳng, đặc biệt là làn da còn trắng hơn Tôn Tiểu Vân.
Dưới đối lập của mọi người xung quanh, quả thực có thể nói là trắng đến phát sáng.
Lâm Châu Nhi chẳng những diện mạo dịu dàng, tính cách cũng văn tĩnh, sau khi đi ra ngoan ngoãn chào hỏi trưởng bối, sau đó ngồi bên cạnh Lâm Ngọc lương cười tủm tỉm nói chuyện.
Trong lòng mọi người ngàn hô vạn gọi, Trần Thị giống như lão Phật gia cầm cái muỗng tràn ngập khí thế đi tới.
Tôn Tiểu Vân đi bên cạnh bưng một chậu cơm, giống như thái giám tổng quản, có vinh cùng hưởng.
Trần Thị nắm giữ đồ ăn trong nhà, ở trong nhà có địa vị bá chủ tuyệt đối, không thể lay động.
Khi Trần Thị lại đặt hai quả trứng gà lên bàn, ánh mắt đám nhỏ đều tập trung vào trứng gà, ánh mắt nóng bỏng, Lâm Nhị Hạ cũng không ngoại lệ.
Khi chia cơm có chút xấu hổ, lúc trước mỗi người một bát vừa đủ, nhưng hôm nay Lâm Nhị Hạ phát huy, trực tiếp làm vỡ mấy cái, lúc này mới không đủ bát để dùng.
Trần Thị nhìn lướt qua bát đũa, lại nhìn về phía Triệu Lan Hoa.
Tay của Triệu Lan Hoa không biết để đâu, vội vã muốn mở miệng giải thích: “Mẹ, con đợi mọi người ăn xong lại ăn, Đại Xuân, Nhị Hạ…”
Không đợi Triệu Lan Hoa nói xong, Lâm Vĩnh Thuận ở bên cạnh cầm đũa gõ bát:
“Ai da, mẹ, đã sắp chết đói rồi, nhanh chia đồ ăn đi, nếu không con ăn hai quả trứng gà đấy.”
Trần Thị trừng mắt với Lâm Vĩnh Thuận một cái, nhưng bà ta biết Lâm Vĩnh Thuận thật sự có thể làm ra loại chuyện này, nên nhanh chóng chia cơm.
Không đợi những người khác có động tác, Lâm Vĩnh Thuận cao lớn đặt bát đầu tiên tới trước mặt ông cụ, Lâm Vĩnh Thuận cười tươi nói:
“Cha, cha ăn trước đi, đừng để mình bị đói.”
Những người khác nhìn dáng vẻ khó kìm lòng nổi của Lâm Vĩnh Thuận, đâu phải sợ ông cụ đói bụng, rõ ràng là mình đói, muốn nhanh chóng ăn cơm.
Ông cụ trừng ông ta một cái, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm.
Trần Thị và đám Lâm Vĩnh Thuận xới đầy bát đặt trước mặt mình, dư lại là nửa bát khoai lang nửa bát nước, kèm theo một bắp ngô bánh bột ngô, còn lại thì cần đoạt.
Triệu Lan Hoa bị Trần Thị trừng không dám cử động, Lâm Đại Xuân và Lâm Tam Thu lá gan nhỏ, không dám vươn tay, vẫn là Lâm Nhị Hạ không chút sợ hãi ra tay dưới ánh mắt xem thường của Trần Thị, lanh tay lẹ mắt đoạt lấy một bát đặt trước mặt ba người.
Lâm Ngọc Bảo nhỏ nhất không tranh gì, trơ mắt nhìn đồ ăn càng ngày càng ít, há miệng muốn kêu gào đột nhiên trước mặt có một bát cơm.
“Được rồi, nam tử hán cả ngày chỉ biết khóc lóc, sau này có tiền đồ gì, từ nay không được khóc nữa.”
Lâm Ngọc Bảo có bát, cũng mặc kệ nói gì, tùy ý ừm ừm hai câu chuẩn bị ăn.
Lâm Vĩnh Thuận lại mở miệng nói:
“Tiểu Bảo à, con xem mẹ con và chị gái con còn chưa có bát đâu, cho nên con nên làm gì bây giờ? Trẻ con không thể ăn mảnh, nếu không dễ đái dầm.”
“Bác gái, nồi khê rồi.”
Để lại Tôn Tiểu Vân và Trần Thị kinh hãi kêu lên, ngay sau đó mắng một câu: “Nhóc năm nói linh tinh, có khê đâu.”
Lâm Nhị Hạ rời khỏi phòng bếp, thì thấy Lâm Ngọc Bảo đang cẩn thận nghe lén.
Đối diện với tầm mắt của Lâm Nhị Hạ, Lâm Ngọc Bảo cười gượng lập tức lùi lại.
Không có biện pháp, từ nhỏ Lâm Ngọc Bả đã sợ chị gái này, bởi vì Lâm Nhị Hạ sẽ không dịu dàng dỗ cậu bé, cậu bé kêu khóc thế nào cũng chỉ nghênh đón bàn tay của Lâm Nhị Hạ.
Cậu bé biết bàn tay của những người khác chỉ là dọa cậu bé, còn bàn tay của Lâm Nhị Hạ thì rất đau.
Cho nên từ nhỏ cậu bé đã không lãng phí nước mắt với Lâm Nhị Hạ.
…
Cho dù Lâm gia xem như là nhà có điều kiện ở thôn Lâm Gia, cơm tối cũng chỉ có ngô cao lương bánh bột ngô, dưa chuột, cà tím xào.
Ồ, phải nói là cà tím nấu nước, căn bản không thấy được một giọt dầu.
Còn có một bát khoai lang trong nước.
Trần Thị gọi ăn cơm, đứa bé trong nhà lập tức đến phòng bếp cầm bát đũa, đặt trên bàn đã dọn sẵn ở sân, đôi mắt chờ mong Trần Thị xuất hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Lâm Châu Nhi bước ra khỏi phòng, Lâm Châu Nhi ở phòng sát Lâm Đại Dũng, Lâm Châu Nhi không giống với chị em khác trong nhà, không chỉ mặc quần áo không có mụn vá, màu sắc quần áo tương đối diễm lệ.
Hơn nửa diện mạo của cô ấy có thể nói là kết hợp ưu điểm của Tôn Tiểu Vân và Lâm Vĩnh Phong, gương mặt tròn vo, được khảm hai đôi mắt vừa to vừa tròn, cái mũi tinh xảo còn cao thẳng, đặc biệt là làn da còn trắng hơn Tôn Tiểu Vân.
Dưới đối lập của mọi người xung quanh, quả thực có thể nói là trắng đến phát sáng.
Lâm Châu Nhi chẳng những diện mạo dịu dàng, tính cách cũng văn tĩnh, sau khi đi ra ngoan ngoãn chào hỏi trưởng bối, sau đó ngồi bên cạnh Lâm Ngọc lương cười tủm tỉm nói chuyện.
Trong lòng mọi người ngàn hô vạn gọi, Trần Thị giống như lão Phật gia cầm cái muỗng tràn ngập khí thế đi tới.
Tôn Tiểu Vân đi bên cạnh bưng một chậu cơm, giống như thái giám tổng quản, có vinh cùng hưởng.
Trần Thị nắm giữ đồ ăn trong nhà, ở trong nhà có địa vị bá chủ tuyệt đối, không thể lay động.
Khi Trần Thị lại đặt hai quả trứng gà lên bàn, ánh mắt đám nhỏ đều tập trung vào trứng gà, ánh mắt nóng bỏng, Lâm Nhị Hạ cũng không ngoại lệ.
Khi chia cơm có chút xấu hổ, lúc trước mỗi người một bát vừa đủ, nhưng hôm nay Lâm Nhị Hạ phát huy, trực tiếp làm vỡ mấy cái, lúc này mới không đủ bát để dùng.
Trần Thị nhìn lướt qua bát đũa, lại nhìn về phía Triệu Lan Hoa.
Tay của Triệu Lan Hoa không biết để đâu, vội vã muốn mở miệng giải thích: “Mẹ, con đợi mọi người ăn xong lại ăn, Đại Xuân, Nhị Hạ…”
Không đợi Triệu Lan Hoa nói xong, Lâm Vĩnh Thuận ở bên cạnh cầm đũa gõ bát:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai da, mẹ, đã sắp chết đói rồi, nhanh chia đồ ăn đi, nếu không con ăn hai quả trứng gà đấy.”
Trần Thị trừng mắt với Lâm Vĩnh Thuận một cái, nhưng bà ta biết Lâm Vĩnh Thuận thật sự có thể làm ra loại chuyện này, nên nhanh chóng chia cơm.
Không đợi những người khác có động tác, Lâm Vĩnh Thuận cao lớn đặt bát đầu tiên tới trước mặt ông cụ, Lâm Vĩnh Thuận cười tươi nói:
“Cha, cha ăn trước đi, đừng để mình bị đói.”
Những người khác nhìn dáng vẻ khó kìm lòng nổi của Lâm Vĩnh Thuận, đâu phải sợ ông cụ đói bụng, rõ ràng là mình đói, muốn nhanh chóng ăn cơm.
Ông cụ trừng ông ta một cái, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm.
Trần Thị và đám Lâm Vĩnh Thuận xới đầy bát đặt trước mặt mình, dư lại là nửa bát khoai lang nửa bát nước, kèm theo một bắp ngô bánh bột ngô, còn lại thì cần đoạt.
Triệu Lan Hoa bị Trần Thị trừng không dám cử động, Lâm Đại Xuân và Lâm Tam Thu lá gan nhỏ, không dám vươn tay, vẫn là Lâm Nhị Hạ không chút sợ hãi ra tay dưới ánh mắt xem thường của Trần Thị, lanh tay lẹ mắt đoạt lấy một bát đặt trước mặt ba người.
Lâm Ngọc Bảo nhỏ nhất không tranh gì, trơ mắt nhìn đồ ăn càng ngày càng ít, há miệng muốn kêu gào đột nhiên trước mặt có một bát cơm.
“Được rồi, nam tử hán cả ngày chỉ biết khóc lóc, sau này có tiền đồ gì, từ nay không được khóc nữa.”
Lâm Ngọc Bảo có bát, cũng mặc kệ nói gì, tùy ý ừm ừm hai câu chuẩn bị ăn.
Lâm Vĩnh Thuận lại mở miệng nói:
“Tiểu Bảo à, con xem mẹ con và chị gái con còn chưa có bát đâu, cho nên con nên làm gì bây giờ? Trẻ con không thể ăn mảnh, nếu không dễ đái dầm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro