Thập Niên 70 : Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Vừa Xinh Đẹp Lại Duyên Dáng
Chương 2
2024-11-28 20:29:23
Nghĩ đến kết cục bi thảm của cô gái nhỏ trong cuốn tiểu thuyết, Nam Mặc cảm thấy uất nghẹn. Đôi mắt mà cô cố mở từ nãy đến giờ cuối cùng cũng chịu mở ra. Cô bật dậy, nhìn quanh căn phòng hiện tại. Dù không đẹp đẽ hiện đại như căn hộ trước kia của cô, nhưng mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, ấm áp một cách dễ chịu.
Tiếng cãi vã ngoài sân vẫn tiếp tục. Nam Mặc nghe thấy giọng mẹ mình – bà Lý Linh Vận – pha lẫn giận dữ:
“Bà ơi, Tiểu Mặc mới 17 tuổi thôi, chuyện này tôi không thể đồng ý được.”
Bà Lý Linh Vận siết chặt hai bàn tay, ánh mắt nhìn mẹ chồng – bà Trương Đại Hoa – đầy tức giận. Bà run lên vì uất ức. Trước đây, những chuyện nhỏ nhặt bà nhắm mắt bỏ qua, dù mẹ chồng hay gây khó dễ, chỉ cần bỏ ít tiền để bà ta yên chuyện là được. Nhưng lần này là chuyện lớn, bà không thể để bà ta can thiệp!
“17 tuổi thì sao? Có ai bắt nó lấy chồng ngay đâu! Chỉ là đính hôn trước, rồi cưới sau. Nhà họ Đổng là gia đình như thế nào, cả đời này các người cầu còn chẳng được! Họ còn hứa sau khi cưới xong sẽ xin cho Tiểu Mặc vào làm ở nhà máy dệt, hai năm nữa còn có thể đề cử nó vào Đại học Công Nông Binh! Cơ hội tốt như vậy mà các người còn kén cá chọn canh à?”
Trương Đại Hoa còn tỏ ra giận dữ hơn cả Lý Linh Vận. Bà vốn định tìm một cô gái quê mộc mạc làm vợ cho con trai út, như vậy tiền lương của Nam Phương vẫn sẽ được nộp về đầy đủ, còn con dâu thì có thể về quê làm ruộng giúp nhà chồng. Nhưng không, Nam Phương lại muốn cưới một cô vợ thành phố, còn là kiểu phụ nữ có học thức cao như Lý Linh Vận. Với loại phụ nữ này, làm gì có chuyện nghe lời bà?
Xem đấy, từ khi anh Hai kết hôn đến giờ, mỗi tháng cũng chỉ nộp tiền dưỡng già, từ ba đồng ban đầu, nhiều năm như vậy cũng chỉ tăng lên được tám đồng. Một năm chẳng đáng bao nhiêu, đã thế còn cứ tưởng mình sống ở thành phố là ngon lành, thỉnh thoảng về quê thì bày đặt làm cao. Trước đây, khi bà đề nghị cho Hồng Phong và mấy đứa nhỏ trong nhà lên thành phố học nhờ nhà anh Hai, cũng bị khước từ thẳng thừng. Không phải vì sợ tụi nó làm phiền mà chẳng qua là sợ bà con nghèo lên cửa đòi hỏi thôi!
“Rầm!”
Cánh cửa phòng nhỏ của Nam Mặc bị đẩy mạnh ra. Cô bước ra sân, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Trương Đại Hoa, người đang lớn giọng làm oai. Cô cười nhạt, giọng mỉa mai:
“Nội định đổi cháu để lấy lợi gì đây? Đổng Kiến Quốc hứa sẽ xin cho anh Hồng Phong và anh Hồng Quang vào làm công nhân ở thành phố? Hay là sẽ giúp anh Hồng Kỳ vào được Đại học Công Nông Binh?”
Trương Đại Hoa hoàn toàn không ngờ Nam Mặc biết rõ những điều kiện mà Đổng Kiến Quốc đã đưa ra. Nhưng bà ta dù gì cũng là người từng trải, không dễ bị một đứa con gái như Nam Mặc dọa nạt. Nhanh chóng trấn tĩnh lại, bà ta cảm thấy bị mất mặt khi một đứa cháu dám đối chất như thế.
Sắc mặt bà sa sầm lại, giọng gằn xuống:
“Đến lượt mày nói chuyện ở đây à? Thằng Hai, mày làm cái gì mà con gái không có tí giáo dục nào vậy? Dạy dỗ kiểu gì mà để nó lên mặt với tao thế này? Nếu mày không quản được nó, thì để tao mang nó về quê, tao dạy dỗ thay cho!”
Trong mắt Trương Đại Hoa, Nam Mặc chẳng có gì đáng giá. Một đứa con gái mới học xong cấp ba, ở quê thì tuổi đó đã sớm phải ra đồng làm ruộng kiếm công điểm. Nhìn thì xinh đẹp đấy, nhưng lớn lên lại y hệt mẹ nó, toàn cái loại hồ ly tinh không biết an phận. Mỗi lần thấy Nam Mặc mặc quần áo mới, bà ta càng thêm chướng mắt, cứ như thể từng thớ thịt đều toát lên sự khó ưa.
Thế nhưng, nghĩ lại, đứa con gái này cũng có chút giá trị lợi dụng. Nếu không phải vì khuôn mặt xinh đẹp đó, làm sao có thể khiến người nhà họ Đổng mê mệt đến mức đưa ra những điều kiện hấp dẫn như vậy? Nghĩ tới chuyện này, Trương Đại Hoa trong lòng phấn khích, hận không thể trói ngay Nam Mặc lại, giao thẳng đến nhà họ Đổng ngay lập tức.
Tiếng cãi vã ngoài sân vẫn tiếp tục. Nam Mặc nghe thấy giọng mẹ mình – bà Lý Linh Vận – pha lẫn giận dữ:
“Bà ơi, Tiểu Mặc mới 17 tuổi thôi, chuyện này tôi không thể đồng ý được.”
Bà Lý Linh Vận siết chặt hai bàn tay, ánh mắt nhìn mẹ chồng – bà Trương Đại Hoa – đầy tức giận. Bà run lên vì uất ức. Trước đây, những chuyện nhỏ nhặt bà nhắm mắt bỏ qua, dù mẹ chồng hay gây khó dễ, chỉ cần bỏ ít tiền để bà ta yên chuyện là được. Nhưng lần này là chuyện lớn, bà không thể để bà ta can thiệp!
“17 tuổi thì sao? Có ai bắt nó lấy chồng ngay đâu! Chỉ là đính hôn trước, rồi cưới sau. Nhà họ Đổng là gia đình như thế nào, cả đời này các người cầu còn chẳng được! Họ còn hứa sau khi cưới xong sẽ xin cho Tiểu Mặc vào làm ở nhà máy dệt, hai năm nữa còn có thể đề cử nó vào Đại học Công Nông Binh! Cơ hội tốt như vậy mà các người còn kén cá chọn canh à?”
Trương Đại Hoa còn tỏ ra giận dữ hơn cả Lý Linh Vận. Bà vốn định tìm một cô gái quê mộc mạc làm vợ cho con trai út, như vậy tiền lương của Nam Phương vẫn sẽ được nộp về đầy đủ, còn con dâu thì có thể về quê làm ruộng giúp nhà chồng. Nhưng không, Nam Phương lại muốn cưới một cô vợ thành phố, còn là kiểu phụ nữ có học thức cao như Lý Linh Vận. Với loại phụ nữ này, làm gì có chuyện nghe lời bà?
Xem đấy, từ khi anh Hai kết hôn đến giờ, mỗi tháng cũng chỉ nộp tiền dưỡng già, từ ba đồng ban đầu, nhiều năm như vậy cũng chỉ tăng lên được tám đồng. Một năm chẳng đáng bao nhiêu, đã thế còn cứ tưởng mình sống ở thành phố là ngon lành, thỉnh thoảng về quê thì bày đặt làm cao. Trước đây, khi bà đề nghị cho Hồng Phong và mấy đứa nhỏ trong nhà lên thành phố học nhờ nhà anh Hai, cũng bị khước từ thẳng thừng. Không phải vì sợ tụi nó làm phiền mà chẳng qua là sợ bà con nghèo lên cửa đòi hỏi thôi!
“Rầm!”
Cánh cửa phòng nhỏ của Nam Mặc bị đẩy mạnh ra. Cô bước ra sân, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Trương Đại Hoa, người đang lớn giọng làm oai. Cô cười nhạt, giọng mỉa mai:
“Nội định đổi cháu để lấy lợi gì đây? Đổng Kiến Quốc hứa sẽ xin cho anh Hồng Phong và anh Hồng Quang vào làm công nhân ở thành phố? Hay là sẽ giúp anh Hồng Kỳ vào được Đại học Công Nông Binh?”
Trương Đại Hoa hoàn toàn không ngờ Nam Mặc biết rõ những điều kiện mà Đổng Kiến Quốc đã đưa ra. Nhưng bà ta dù gì cũng là người từng trải, không dễ bị một đứa con gái như Nam Mặc dọa nạt. Nhanh chóng trấn tĩnh lại, bà ta cảm thấy bị mất mặt khi một đứa cháu dám đối chất như thế.
Sắc mặt bà sa sầm lại, giọng gằn xuống:
“Đến lượt mày nói chuyện ở đây à? Thằng Hai, mày làm cái gì mà con gái không có tí giáo dục nào vậy? Dạy dỗ kiểu gì mà để nó lên mặt với tao thế này? Nếu mày không quản được nó, thì để tao mang nó về quê, tao dạy dỗ thay cho!”
Trong mắt Trương Đại Hoa, Nam Mặc chẳng có gì đáng giá. Một đứa con gái mới học xong cấp ba, ở quê thì tuổi đó đã sớm phải ra đồng làm ruộng kiếm công điểm. Nhìn thì xinh đẹp đấy, nhưng lớn lên lại y hệt mẹ nó, toàn cái loại hồ ly tinh không biết an phận. Mỗi lần thấy Nam Mặc mặc quần áo mới, bà ta càng thêm chướng mắt, cứ như thể từng thớ thịt đều toát lên sự khó ưa.
Thế nhưng, nghĩ lại, đứa con gái này cũng có chút giá trị lợi dụng. Nếu không phải vì khuôn mặt xinh đẹp đó, làm sao có thể khiến người nhà họ Đổng mê mệt đến mức đưa ra những điều kiện hấp dẫn như vậy? Nghĩ tới chuyện này, Trương Đại Hoa trong lòng phấn khích, hận không thể trói ngay Nam Mặc lại, giao thẳng đến nhà họ Đổng ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro