Thập Niên 70 : Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Vừa Xinh Đẹp Lại Duyên Dáng
Chương 22
2024-11-28 20:29:23
Thấy vẻ mặt Đổng Kiến Quốc càng lúc càng khó coi, Trương Đại Hoa vội kéo Trần Mỹ Hoa đứng trước mặt mình, nở nụ cười lấy lòng rồi nói nhanh:
“Cậu xem, cháu ngoại tôi thế nào? Tôi nói thật với cậu, con bé này đảm đang lắm, việc gì cũng biết làm, từ giặt giũ đến nấu cơm không thiếu cái gì. Cậu nhìn dáng người nó mà xem, vòng eo thì nhỏ, hông thì nở – bảo đảm cậu cưới nó về, chưa đầy ba năm là có hai đứa con liền!”
Trần Mỹ Hoa không ngờ bà ngoại mình lại nói ra những lời như vậy. Mặt cô đỏ bừng, đến cả mang tai cũng đỏ ửng, chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Nhưng trong lòng cô vẫn lén lút chờ đợi, thỉnh thoảng liếc nhìn Đổng Kiến Quốc bằng khóe mắt.
Đúng vậy, Nam Mặc từ nhỏ đã được cưng chiều, lại còn sinh non, sức khỏe sao bằng cô được? Ngoài khuôn mặt xinh đẹp hơn một chút, Nam Mặc có gì mà hơn cô chứ? Cô mạnh mẽ, tháo vát, mọi mặt đều vượt trội, làm sao không xứng với người đàn ông trước mặt này!
Đổng Kiến Quốc liếc nhìn Trần Mỹ Hoa một cái, cười nhạt:
“Bà nghĩ tôi là loại người thế nào? Chỉ cần mang đại ai tới đây là tôi đều gật đầu ưng ý sao?”
Ánh mắt anh ta đầy vẻ khinh thường, đảo qua Trần Mỹ Hoa từ đầu đến chân. Từ mặt mũi đến dáng người, cô ta chẳng có điểm nào so được với Nam Mặc. Đã vậy còn mặt dày kéo đến trước mặt anh ta. Anh ta thà lấy một người bình thường cũng không đến lượt cái cô này, hoàn toàn chẳng ra gì!
Lời nói của Đổng Kiến Quốc lạnh lùng khiến cả người Trần Mỹ Hoa tê tái. Cô cắn môi, ánh mắt ngượng ngùng pha chút tức giận. Lại nhìn vẻ mặt khó chịu của anh ta, cô không khỏi cảm thấy uất ức xen lẫn sự hổ thẹn.
Trương Đại Hoa nhìn cháu ngoại mình rồi thở dài. Trong lòng bà cũng ngán ngẩm, cảm thấy con bé này thật sự không có dáng vẻ gì sáng sủa, đúng là "giống hệt cha nó, chẳng được cái nết nào". Bà hạ giọng, cố lấy lòng Đổng Kiến Quốc:
“Con bé này đúng là kém hơn một chút... Nhưng mà tôi cũng đâu có muốn thế! Giờ Nam Mặc đòi xuống nông thôn, tôi nào có cách nào ngăn được? Con bé đó đúng là không chịu yên thân, cứ phải thích tự làm khổ mình!”
Đổng Kiến Quốc cười khẩy, gương mặt đầy vẻ bực bội:
“Được rồi, nếu bà không làm được việc, thì tôi cũng không cần phí lời với bà nữa. Tôi hiểu rồi, dựa vào bà thì chẳng trông mong được gì, thôi thì tôi tự lo liệu!”
Đổng Kiến Quốc bực dọc nói. Ban đầu anh ta còn tưởng bà già này ra mặt thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, không ngờ cuối cùng vẫn thất bại. Nhưng trong lòng anh ta nghĩ, Nam Mặc xuống nông thôn chẳng qua chỉ là một giai đoạn, làm sao mà thoát được anh ta. Con bé chưa từng nếm trải khổ cực, để nó chịu khổ một thời gian rồi tự khắc sẽ nhận ra ai tốt với nó nhất.
Nghĩ đến đây, Đổng Kiến Quốc mỉm cười. Cha anh ta quen biết không ít người trong đội thanh niên trí thức, chỉ cần anh ta biếu chút quà cáp, mọi chuyện chắc chắn sẽ êm xuôi. Anh ta thích cái cảm giác kiểm soát, nhìn Nam Mặc cố vùng vẫy trong lòng bàn tay mình mà chẳng thể thoát ra được. Càng bướng bỉnh, cô ta càng làm anh ta hứng thú hơn.
Đổng Kiến Quốc định quay người đi thì bị Trần Mỹ Hoa chặn lại.
“Tôi biết bây giờ anh thích Nam Mặc. Tôi cũng biết anh có năng lực, chắc chắn có quen biết ở bên đội thanh niên trí thức. Nhưng anh có chắc Nam Mặc xuống đó sẽ không bị người khác để mắt tới, hoặc chính cô ta để mắt tới người khác không?”
Trần Mỹ Hoa nhìn thẳng vào Đổng Kiến Quốc, ánh mắt kiên quyết và có phần mưu tính:
“Anh đừng tưởng chuyện đó không xảy ra. Dù anh có giỏi thế nào, chỉ cần không ở bên cô ta thường xuyên, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Hiện tại, cô ta đang chuẩn bị xuống nông thôn rồi đấy!”
Đổng Kiến Quốc nhìn người phụ nữ trước mặt, tuy dung mạo bình thường nhưng lời nói lại khiến anh ta cảm thấy có chút thú vị. Anh nhướn mày hỏi:
“Cậu xem, cháu ngoại tôi thế nào? Tôi nói thật với cậu, con bé này đảm đang lắm, việc gì cũng biết làm, từ giặt giũ đến nấu cơm không thiếu cái gì. Cậu nhìn dáng người nó mà xem, vòng eo thì nhỏ, hông thì nở – bảo đảm cậu cưới nó về, chưa đầy ba năm là có hai đứa con liền!”
Trần Mỹ Hoa không ngờ bà ngoại mình lại nói ra những lời như vậy. Mặt cô đỏ bừng, đến cả mang tai cũng đỏ ửng, chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Nhưng trong lòng cô vẫn lén lút chờ đợi, thỉnh thoảng liếc nhìn Đổng Kiến Quốc bằng khóe mắt.
Đúng vậy, Nam Mặc từ nhỏ đã được cưng chiều, lại còn sinh non, sức khỏe sao bằng cô được? Ngoài khuôn mặt xinh đẹp hơn một chút, Nam Mặc có gì mà hơn cô chứ? Cô mạnh mẽ, tháo vát, mọi mặt đều vượt trội, làm sao không xứng với người đàn ông trước mặt này!
Đổng Kiến Quốc liếc nhìn Trần Mỹ Hoa một cái, cười nhạt:
“Bà nghĩ tôi là loại người thế nào? Chỉ cần mang đại ai tới đây là tôi đều gật đầu ưng ý sao?”
Ánh mắt anh ta đầy vẻ khinh thường, đảo qua Trần Mỹ Hoa từ đầu đến chân. Từ mặt mũi đến dáng người, cô ta chẳng có điểm nào so được với Nam Mặc. Đã vậy còn mặt dày kéo đến trước mặt anh ta. Anh ta thà lấy một người bình thường cũng không đến lượt cái cô này, hoàn toàn chẳng ra gì!
Lời nói của Đổng Kiến Quốc lạnh lùng khiến cả người Trần Mỹ Hoa tê tái. Cô cắn môi, ánh mắt ngượng ngùng pha chút tức giận. Lại nhìn vẻ mặt khó chịu của anh ta, cô không khỏi cảm thấy uất ức xen lẫn sự hổ thẹn.
Trương Đại Hoa nhìn cháu ngoại mình rồi thở dài. Trong lòng bà cũng ngán ngẩm, cảm thấy con bé này thật sự không có dáng vẻ gì sáng sủa, đúng là "giống hệt cha nó, chẳng được cái nết nào". Bà hạ giọng, cố lấy lòng Đổng Kiến Quốc:
“Con bé này đúng là kém hơn một chút... Nhưng mà tôi cũng đâu có muốn thế! Giờ Nam Mặc đòi xuống nông thôn, tôi nào có cách nào ngăn được? Con bé đó đúng là không chịu yên thân, cứ phải thích tự làm khổ mình!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đổng Kiến Quốc cười khẩy, gương mặt đầy vẻ bực bội:
“Được rồi, nếu bà không làm được việc, thì tôi cũng không cần phí lời với bà nữa. Tôi hiểu rồi, dựa vào bà thì chẳng trông mong được gì, thôi thì tôi tự lo liệu!”
Đổng Kiến Quốc bực dọc nói. Ban đầu anh ta còn tưởng bà già này ra mặt thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, không ngờ cuối cùng vẫn thất bại. Nhưng trong lòng anh ta nghĩ, Nam Mặc xuống nông thôn chẳng qua chỉ là một giai đoạn, làm sao mà thoát được anh ta. Con bé chưa từng nếm trải khổ cực, để nó chịu khổ một thời gian rồi tự khắc sẽ nhận ra ai tốt với nó nhất.
Nghĩ đến đây, Đổng Kiến Quốc mỉm cười. Cha anh ta quen biết không ít người trong đội thanh niên trí thức, chỉ cần anh ta biếu chút quà cáp, mọi chuyện chắc chắn sẽ êm xuôi. Anh ta thích cái cảm giác kiểm soát, nhìn Nam Mặc cố vùng vẫy trong lòng bàn tay mình mà chẳng thể thoát ra được. Càng bướng bỉnh, cô ta càng làm anh ta hứng thú hơn.
Đổng Kiến Quốc định quay người đi thì bị Trần Mỹ Hoa chặn lại.
“Tôi biết bây giờ anh thích Nam Mặc. Tôi cũng biết anh có năng lực, chắc chắn có quen biết ở bên đội thanh niên trí thức. Nhưng anh có chắc Nam Mặc xuống đó sẽ không bị người khác để mắt tới, hoặc chính cô ta để mắt tới người khác không?”
Trần Mỹ Hoa nhìn thẳng vào Đổng Kiến Quốc, ánh mắt kiên quyết và có phần mưu tính:
“Anh đừng tưởng chuyện đó không xảy ra. Dù anh có giỏi thế nào, chỉ cần không ở bên cô ta thường xuyên, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Hiện tại, cô ta đang chuẩn bị xuống nông thôn rồi đấy!”
Đổng Kiến Quốc nhìn người phụ nữ trước mặt, tuy dung mạo bình thường nhưng lời nói lại khiến anh ta cảm thấy có chút thú vị. Anh nhướn mày hỏi:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro