Thập Niên 70 : Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Vừa Xinh Đẹp Lại Duyên Dáng
Chương 5
2024-11-28 20:29:23
Lý Linh Vận nghe con gái nói, trong lòng cũng cảm thấy những điều Nam Mặc phân tích có lý. Nhưng nghĩ đến đứa con gái chưa từng trải qua ngày nào khổ cực, giờ phải chịu đói khát và làm việc nặng nhọc ở nông thôn, bà không khỏi xót xa. Trong khoảng thời gian ngắn, bà chưa thể đưa ra quyết định ngay. Dù vậy, Nam Mặc nói đúng. Có câu “chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày giữ của.” Bà và chồng không thể ngày nào cũng kè kè bên con để bảo vệ.
“Con để mẹ suy nghĩ thêm, chờ ba con về rồi cả nhà mình bàn bạc kỹ hơn.”
Lý Linh Vận khó nhọc nói, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Bà biết rõ mẹ chồng mình là kiểu người thế nào. Nói dễ nghe thì là không thấy quan tài không đổ lệ, nói khó nghe thì như con rùa già ngậm chặt miếng mồi, không bao giờ chịu buông. Chỉ cần bà không đồng ý, ngày nào bà Trương cũng có thể đến gây sự, bất kể mất mặt đến đâu. Nếu nghĩ theo hướng này, việc để Tiểu Mặc xuống nông thôn chưa chắc đã là chuyện xấu. Ít nhất, nó có thể tránh xa Đổng Kiến Quốc và những rắc rối bên nhà nội.
Nam Mặc nhận ra mẹ đã có chút dao động, nhưng cô không vội ép bà phải đồng ý ngay lúc này. Cô nhẹ nhàng khuyên mẹ nghỉ ngơi. Dù sao, tối qua mẹ cô vừa làm ca đêm về chưa lâu, nếu không phải vì Trương Đại Hoa làm ầm ĩ, giờ này bà hẳn đã được ngủ trên giường.
Lý Linh Vận cũng không còn trẻ nữa, sau một đêm làm việc vất vả cộng thêm màn gây sự của bà Trương sáng nay, bà đã mệt lả người. Vừa đặt lưng xuống giường, bà đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhìn mẹ ngủ say, Nam Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù cô đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nhưng bản thân cô vẫn cảm thấy có chút bối rối, sợ mình cư xử không đúng khiến người khác nghi ngờ. May mắn là mẹ cô không nhận ra điều gì bất thường.
Bữa sáng trong nhà đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đó là phần ba cô nấu trước khi đi làm. Việc này vốn dĩ là trách nhiệm của Nam Mặc, nhưng hôm qua cô đi ngoài trời mưa, bị cảm nhẹ, sốt li bì. Vì thương con gái, sáng nay ba cô không nỡ đánh thức cô dậy mà tự tay nấu bữa sáng, còn đưa cậu em Nam Kỳ đi học. Cũng may Nam Kỳ đã đi học, nếu không, với tính khí hiếu động của cậu, chắc chắn sáng nay sẽ xảy ra màn "đổ dầu vào lửa" khi bà nội đến làm loạn.
Bữa sáng chỉ có cháo kê và dưa muối, rất đơn giản, nhưng Nam Mặc không kén chọn, ăn qua loa rồi đứng dậy rửa bát. Vừa làm, cô vừa suy nghĩ về việc chuẩn bị cho cuộc sống ở nông thôn, nhất là trong thời kỳ mà mọi thứ đều phải dùng tem phiếu như thế này. Cô cảm thấy sống ở thời hiện đại thật tốt, chợ búa, siêu thị lúc nào cũng có đầy đủ, ra cửa hàng là có thể mua bất cứ thứ gì. Cô nhớ trước khi xuyên không, mình còn đang đi siêu thị để mua đồ sinh hoạt, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải khổ sở đến mức này. Cô thầm nghĩ, để quay lại cuộc sống thoải mái như vậy, có lẽ cô phải đợi thêm vài ba chục năm nữa.
Ngay khi ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, Nam Mặc bỗng thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi. Trước mặt cô giờ đây là siêu thị quen thuộc nơi cô thường xuyên đến mua đồ dùng sinh hoạt trước khi xuyên không. Nhưng điều kỳ lạ là trong siêu thị không hề có bóng dáng một ai, chỉ có những kệ hàng tràn ngập đủ loại sản phẩm.
Nam Mặc theo thói quen đi một vòng quanh siêu thị, xác nhận rõ ràng đây chính là siêu thị mà cô đã ghé trước khi xuyên không. Thời điểm cô rời đi là mùa siêu thị đang khuyến mãi thịt bò, thịt dê tươi, các kệ lúc nào cũng đầy ắp thực phẩm tươi sống. Khu quần áo thì vừa ra mắt loạt sản phẩm giữ ấm như đồ lót bông, áo lông, áo phao và áo bông dày.
Điều khiến cô phấn khích nhất chính là ở ngay gần lối ra của siêu thị còn có một hiệu thuốc nhỏ. Các kệ trong đó đều được bày đầy thuốc men thường dùng.
“Con để mẹ suy nghĩ thêm, chờ ba con về rồi cả nhà mình bàn bạc kỹ hơn.”
Lý Linh Vận khó nhọc nói, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Bà biết rõ mẹ chồng mình là kiểu người thế nào. Nói dễ nghe thì là không thấy quan tài không đổ lệ, nói khó nghe thì như con rùa già ngậm chặt miếng mồi, không bao giờ chịu buông. Chỉ cần bà không đồng ý, ngày nào bà Trương cũng có thể đến gây sự, bất kể mất mặt đến đâu. Nếu nghĩ theo hướng này, việc để Tiểu Mặc xuống nông thôn chưa chắc đã là chuyện xấu. Ít nhất, nó có thể tránh xa Đổng Kiến Quốc và những rắc rối bên nhà nội.
Nam Mặc nhận ra mẹ đã có chút dao động, nhưng cô không vội ép bà phải đồng ý ngay lúc này. Cô nhẹ nhàng khuyên mẹ nghỉ ngơi. Dù sao, tối qua mẹ cô vừa làm ca đêm về chưa lâu, nếu không phải vì Trương Đại Hoa làm ầm ĩ, giờ này bà hẳn đã được ngủ trên giường.
Lý Linh Vận cũng không còn trẻ nữa, sau một đêm làm việc vất vả cộng thêm màn gây sự của bà Trương sáng nay, bà đã mệt lả người. Vừa đặt lưng xuống giường, bà đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhìn mẹ ngủ say, Nam Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù cô đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nhưng bản thân cô vẫn cảm thấy có chút bối rối, sợ mình cư xử không đúng khiến người khác nghi ngờ. May mắn là mẹ cô không nhận ra điều gì bất thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bữa sáng trong nhà đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đó là phần ba cô nấu trước khi đi làm. Việc này vốn dĩ là trách nhiệm của Nam Mặc, nhưng hôm qua cô đi ngoài trời mưa, bị cảm nhẹ, sốt li bì. Vì thương con gái, sáng nay ba cô không nỡ đánh thức cô dậy mà tự tay nấu bữa sáng, còn đưa cậu em Nam Kỳ đi học. Cũng may Nam Kỳ đã đi học, nếu không, với tính khí hiếu động của cậu, chắc chắn sáng nay sẽ xảy ra màn "đổ dầu vào lửa" khi bà nội đến làm loạn.
Bữa sáng chỉ có cháo kê và dưa muối, rất đơn giản, nhưng Nam Mặc không kén chọn, ăn qua loa rồi đứng dậy rửa bát. Vừa làm, cô vừa suy nghĩ về việc chuẩn bị cho cuộc sống ở nông thôn, nhất là trong thời kỳ mà mọi thứ đều phải dùng tem phiếu như thế này. Cô cảm thấy sống ở thời hiện đại thật tốt, chợ búa, siêu thị lúc nào cũng có đầy đủ, ra cửa hàng là có thể mua bất cứ thứ gì. Cô nhớ trước khi xuyên không, mình còn đang đi siêu thị để mua đồ sinh hoạt, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải khổ sở đến mức này. Cô thầm nghĩ, để quay lại cuộc sống thoải mái như vậy, có lẽ cô phải đợi thêm vài ba chục năm nữa.
Ngay khi ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, Nam Mặc bỗng thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi. Trước mặt cô giờ đây là siêu thị quen thuộc nơi cô thường xuyên đến mua đồ dùng sinh hoạt trước khi xuyên không. Nhưng điều kỳ lạ là trong siêu thị không hề có bóng dáng một ai, chỉ có những kệ hàng tràn ngập đủ loại sản phẩm.
Nam Mặc theo thói quen đi một vòng quanh siêu thị, xác nhận rõ ràng đây chính là siêu thị mà cô đã ghé trước khi xuyên không. Thời điểm cô rời đi là mùa siêu thị đang khuyến mãi thịt bò, thịt dê tươi, các kệ lúc nào cũng đầy ắp thực phẩm tươi sống. Khu quần áo thì vừa ra mắt loạt sản phẩm giữ ấm như đồ lót bông, áo lông, áo phao và áo bông dày.
Điều khiến cô phấn khích nhất chính là ở ngay gần lối ra của siêu thị còn có một hiệu thuốc nhỏ. Các kệ trong đó đều được bày đầy thuốc men thường dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro