Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức
Chương 16
Cửu Châu Đại Nhân
2024-08-17 23:28:50
Giang Thu Nguyệt không tiếp lời, cô nhìn ra đối phương không phải cố ý nhằm vào Lâm Văn Thanh, chỉ là đối với loại người như anh ta có thành kiến mà thôi, đây cũng là một nữ sinh có chuyện xưa.
Nữ sinh khác với nam sinh, phải sửa sang lại rất nhiều đồ đạc, Giang Thu Nguyệt tạm thời chuyển hành lý vào phòng, chuẩn bị chờ buổi chiều mọi người đều đi làm việc thì cô sẽ thu dọn.
Ngày mai sẽ bắt đầu cùng nhau xuống ruộng kiếm công điểm.
Hai người nói xong, cũng đã đến giờ ăn cơm, Lưu Ái Anh dẫn Giang Thu Nguyệt đến phòng bếp.
"Hôm nay đến phiên Lý đồng chí nấu cơm, dưới tay cô ấy rất trơn, chúng ta phải đi xem chút." Lưu Ái Anh thì thầm với cô trên đường đi.
Nữ Thanh niên trí thức họ Lý còn đang bận rộn trong phòng bếp, nắp nồi lớn trên bếp bốc hơi nước, trong bếp đốt lửa bằng cành cây khô.
Hai người đi vào chào hỏi, đồng chí Lý cười chào, thoạt nhìn tuổi tác tương đối lớn, áo len trắng quần xanh, dưới chân là một đôi giày vải đen tự mình làm, một bím tóc rất dài có hơi khô héo phần đuôi, tựa như màu da của cô ấy.
So sánh vẫn là Lưu Ái Anh có tinh thần diện mạo tốt hơn chút, sắc mặt tuy rằng cũng ố vàng nhưng tinh thần tốt hơn, có sức sống.
Đồng chí Lý thoạt nhìn trầm tĩnh dịu dàng dễ ở chung, nhưng khiến người ta liếc mắt qua không quá nhiệt tình.
Lúc Giang Thu Nguyệt đánh giá người khác, người khác cũng đang đánh giá cô, quy cô vào loại gia cảnh tiểu thư miềm yếu không biết gì.
Đồng chí Lý mỉm cười với cô, cúi đầu dập tắt ngọn lửa bếp.
Lưu Ái Anh đã quen với việc mở nắp nồi, liếc mắt nhìn trên đó rồi nói thẳng, "Đồng chí Lý, sao cô chỉ thêm hai cái bánh ngô, đội trưởng không phải đưa tới cho người mới một đĩa hay sao, một bữa ăn một nửa cũng không chỉ có hai cái chứ?” Nói xong nháy mắt với Giang Thu Nguyệt.
Giang Thu Nguyệt: "..." Hiểu được vừa rồi Lưu Ái Anh nói với cô là có ý gì.
Hai đôi mắt nhất thời nhìn chằm chằm đồng chí Lý, đồng chí Lý ngượng ngùng cười giải thích hấp trước một ít đối phó bữa cơm trưa, buổi tối còn phải gom góp để mọi người đón gió tẩy trần cho người mới.
Lời này khiến Lưu Ái Anh không có ý kiến gì, đi ra ngoài gọi Nam Thanh niên trí thức dậy ăn cơm.
Giang Thu Nguyệt không thèm để ý chút bánh ngô kia, nghĩ trong lòng nghĩ vị Lý đồng chí này thật sự sẽ "làm người", giữ khẩu phần ăn của người mới để đón người mới, còn giống như cô ta làm lớn tới bao nhiêu vậy.
Hai người mới đến ăn trưa thì một bánh ngô cộng thêm một chén canh rau dại loãng.
Lâm Văn Thanh không nói gì, cũng không hỏi lương thực đi đâu.
Canh rau dại không có chút dầu mỡ, còn hơi đắng chát, chỉ là một nắm rau dại đầu xuân bỏ vào nước sôi nấu rồi thêm ít muối thô.
Nhóm Thanh niên trí thức hiển nhiên đã quen rồi, bẻ bánh thành miếng nhỏ vào trong canh, mấy đũa ăn xong rồi đi ra ngoài làm việc.
Giang Thu Nguyệt như thường xé bánh ngô nhúng vào canh rau dại, ngồi ở đó chậm rãi dùng răng ngai kĩ.
Trong lúc vô tình nhìn thấy đồng chí Lý cẩn thận cạo đáy nồi ăn sạch sẽ, lúc đi còn lén lút cất vài cái bánh ngô.
Màu vàng tươi kia vừa nhìn đã thấy không phải loại thanh niên trí thức ăn, rõ ràng là bánh giữa trưa đội trưởng phái người đưa tới.
Cô còn chú ý tới nói có bốn nữ thanh niên trí thức, ở chỗ này cộng thêm cô cũng chỉ có ba người, người khác có phải là người Lưu Ái Anh cố ý nhắc tới hay không?
Lâm Văn Thanh sau khi người đi hết từ mới lấy từ trong ngực một miếng bánh dầu ra, thấy Giang Thu Nguyệt chậm rãi ăn thì cười.
"Tôi nói cô này, cô ăn như vậy thì sẽ ăn đến lúc nào, bẻ nát hơn ngâm vào canh rồi nuốt vài ngụm vào là được."
Giang Thu Nguyệt tiếp tục lề mề, "Cổ họng tôi đau.” Thật ra là không muốn ăn.
"Sớm muộn gì cũng phải quen." Lâm Văn Thanh cảm thán một câu, lấy hộp thuốc lá ra lắc lư nói, "Cô chậm rãi ăn đi, tôi vào thôn đi dạo một lát.”
Giang Thu Nguyệt gật gật đầu, nhìn anh ta vuốt tóc, dáng vẻ chó hình người đi ra ngoài.
Lúc đầu ấn tượng với người này hơi không tốt, dầu mỡ không đáng tin cậy. Tiếp xúc thì phát hiện người ta có thủ đoạn làm việc của riêng mình, cũng xem như là nhân tài.
Sau khi vào thôn ra mặt giao tiếp gì đó đều dựa vào anh ta chu toàn, dù sao hiện tại tuy rằng nói phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, nhưng đối tượng làm việc là nam đồng chí hay đồng chí nam ra mặt cũng tốt hơn.
Trừ phi có thể giống nữ thanh niên trí thức đeo hồng tụ chương kia, thuận miệng đã có thể trích lời sách hồng bảo, khí thế cực mạnh, một người dám hạ cả một đám.
Giang Thu Nguyệt không làm được, cô tương đối thích khiêm tốn làm việc, im lặng phát tài.
Suy nghĩ một lúc, Giang Thu Nguyệt buông chậu canh sứ thô xuống, cất hơn phân nửa cái bánh ngô đi, không ăn.
Nữ sinh khác với nam sinh, phải sửa sang lại rất nhiều đồ đạc, Giang Thu Nguyệt tạm thời chuyển hành lý vào phòng, chuẩn bị chờ buổi chiều mọi người đều đi làm việc thì cô sẽ thu dọn.
Ngày mai sẽ bắt đầu cùng nhau xuống ruộng kiếm công điểm.
Hai người nói xong, cũng đã đến giờ ăn cơm, Lưu Ái Anh dẫn Giang Thu Nguyệt đến phòng bếp.
"Hôm nay đến phiên Lý đồng chí nấu cơm, dưới tay cô ấy rất trơn, chúng ta phải đi xem chút." Lưu Ái Anh thì thầm với cô trên đường đi.
Nữ Thanh niên trí thức họ Lý còn đang bận rộn trong phòng bếp, nắp nồi lớn trên bếp bốc hơi nước, trong bếp đốt lửa bằng cành cây khô.
Hai người đi vào chào hỏi, đồng chí Lý cười chào, thoạt nhìn tuổi tác tương đối lớn, áo len trắng quần xanh, dưới chân là một đôi giày vải đen tự mình làm, một bím tóc rất dài có hơi khô héo phần đuôi, tựa như màu da của cô ấy.
So sánh vẫn là Lưu Ái Anh có tinh thần diện mạo tốt hơn chút, sắc mặt tuy rằng cũng ố vàng nhưng tinh thần tốt hơn, có sức sống.
Đồng chí Lý thoạt nhìn trầm tĩnh dịu dàng dễ ở chung, nhưng khiến người ta liếc mắt qua không quá nhiệt tình.
Lúc Giang Thu Nguyệt đánh giá người khác, người khác cũng đang đánh giá cô, quy cô vào loại gia cảnh tiểu thư miềm yếu không biết gì.
Đồng chí Lý mỉm cười với cô, cúi đầu dập tắt ngọn lửa bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Ái Anh đã quen với việc mở nắp nồi, liếc mắt nhìn trên đó rồi nói thẳng, "Đồng chí Lý, sao cô chỉ thêm hai cái bánh ngô, đội trưởng không phải đưa tới cho người mới một đĩa hay sao, một bữa ăn một nửa cũng không chỉ có hai cái chứ?” Nói xong nháy mắt với Giang Thu Nguyệt.
Giang Thu Nguyệt: "..." Hiểu được vừa rồi Lưu Ái Anh nói với cô là có ý gì.
Hai đôi mắt nhất thời nhìn chằm chằm đồng chí Lý, đồng chí Lý ngượng ngùng cười giải thích hấp trước một ít đối phó bữa cơm trưa, buổi tối còn phải gom góp để mọi người đón gió tẩy trần cho người mới.
Lời này khiến Lưu Ái Anh không có ý kiến gì, đi ra ngoài gọi Nam Thanh niên trí thức dậy ăn cơm.
Giang Thu Nguyệt không thèm để ý chút bánh ngô kia, nghĩ trong lòng nghĩ vị Lý đồng chí này thật sự sẽ "làm người", giữ khẩu phần ăn của người mới để đón người mới, còn giống như cô ta làm lớn tới bao nhiêu vậy.
Hai người mới đến ăn trưa thì một bánh ngô cộng thêm một chén canh rau dại loãng.
Lâm Văn Thanh không nói gì, cũng không hỏi lương thực đi đâu.
Canh rau dại không có chút dầu mỡ, còn hơi đắng chát, chỉ là một nắm rau dại đầu xuân bỏ vào nước sôi nấu rồi thêm ít muối thô.
Nhóm Thanh niên trí thức hiển nhiên đã quen rồi, bẻ bánh thành miếng nhỏ vào trong canh, mấy đũa ăn xong rồi đi ra ngoài làm việc.
Giang Thu Nguyệt như thường xé bánh ngô nhúng vào canh rau dại, ngồi ở đó chậm rãi dùng răng ngai kĩ.
Trong lúc vô tình nhìn thấy đồng chí Lý cẩn thận cạo đáy nồi ăn sạch sẽ, lúc đi còn lén lút cất vài cái bánh ngô.
Màu vàng tươi kia vừa nhìn đã thấy không phải loại thanh niên trí thức ăn, rõ ràng là bánh giữa trưa đội trưởng phái người đưa tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô còn chú ý tới nói có bốn nữ thanh niên trí thức, ở chỗ này cộng thêm cô cũng chỉ có ba người, người khác có phải là người Lưu Ái Anh cố ý nhắc tới hay không?
Lâm Văn Thanh sau khi người đi hết từ mới lấy từ trong ngực một miếng bánh dầu ra, thấy Giang Thu Nguyệt chậm rãi ăn thì cười.
"Tôi nói cô này, cô ăn như vậy thì sẽ ăn đến lúc nào, bẻ nát hơn ngâm vào canh rồi nuốt vài ngụm vào là được."
Giang Thu Nguyệt tiếp tục lề mề, "Cổ họng tôi đau.” Thật ra là không muốn ăn.
"Sớm muộn gì cũng phải quen." Lâm Văn Thanh cảm thán một câu, lấy hộp thuốc lá ra lắc lư nói, "Cô chậm rãi ăn đi, tôi vào thôn đi dạo một lát.”
Giang Thu Nguyệt gật gật đầu, nhìn anh ta vuốt tóc, dáng vẻ chó hình người đi ra ngoài.
Lúc đầu ấn tượng với người này hơi không tốt, dầu mỡ không đáng tin cậy. Tiếp xúc thì phát hiện người ta có thủ đoạn làm việc của riêng mình, cũng xem như là nhân tài.
Sau khi vào thôn ra mặt giao tiếp gì đó đều dựa vào anh ta chu toàn, dù sao hiện tại tuy rằng nói phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, nhưng đối tượng làm việc là nam đồng chí hay đồng chí nam ra mặt cũng tốt hơn.
Trừ phi có thể giống nữ thanh niên trí thức đeo hồng tụ chương kia, thuận miệng đã có thể trích lời sách hồng bảo, khí thế cực mạnh, một người dám hạ cả một đám.
Giang Thu Nguyệt không làm được, cô tương đối thích khiêm tốn làm việc, im lặng phát tài.
Suy nghĩ một lúc, Giang Thu Nguyệt buông chậu canh sứ thô xuống, cất hơn phân nửa cái bánh ngô đi, không ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro