Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải
Chương 36
Kim Thải
2024-09-30 23:34:48
“Tiểu Hoa, vào trong đợi đi, mì xong ngay đây.”
An Hoa gật đầu, vừa vào cô phát hiện An Quốc Cường cũng đã dậy. Ông đang chống nạng đi ra từ trong phòng nhưng An Hoa không đến đỡ ông bởi vì cô biết người cha này tuy đã cụt nửa chân, nhưng có thể dựa vào nạng tự mình đi được, càng sớm chấp nhận thực tế thì càng dễ thích nghi cuộc sống sau này.
Cô làm như không nhìn thấy sự vất vả của An Quốc Cường, chỉ tươi cười nói chào buổi sáng với An Quốc Cường rồi vào phòng mình chuẩn bị thoa kem mặt.
An Quốc Cường và Hoàng Hiểu Mai rất yêu thương đứa con gái này, bàn trang điểm được khảm mặt kính lớn là đồ hiếm thấy ở cả khu tập thể công nhân thế nhưng An Hoa lại có một cái.
Mà trên bàn trang điểm bày một lọ butterfly cream, một lọ ngao dầu, một lọ dầu quế dưỡng tóc, thậm chí An Hoa còn nhìn thấy một thỏi son có vỏ ngoài màu đen.
Đúng vậy, là son môi! Ở thời đại vật tư không phong phú này, cô lại còn có một thỏi son màu đỏ, đây là đồ mà đầu năm nay An Quốc Cường lái xe từ Phương Nam mang về, cô và mẹ cô mỗi người một thỏi. Nhờ vào một số đồ trên bàn trang điểm, hơn nữa quần áo cũng đầy trong tủ, khiến An Hoa cảm nhận được sâu sắc tình cảm của vợ chồng nhà họ An với An Hoa.
Nếu cô đã là An Hoa, vậy cô sẽ tiếp nhận phần tình cảm này đồng thời cũng muốn báo đáp tình cảm cho đôi vợ chồng bình thường lương thiện này.
“Chị, chị, ăn mì thôi!”
Động tác thoa mặt của An Hoa dừng lại, sau đó quay đầu thì nhìn thấy dưới rèm cửa buông xuống có một bàn chân mập mạp đi dép nhựa đỏ. Nhìn từ góc độ này, An Hoa còn có thể thấy những ngón chân nhỏ tròn kia đang động tới động lui.
Không biết nhóc tì An Ngọc đã dậy từ khi nào, chạy đến cửa gọi cô ăn sáng.
Mặc dù Tiểu An Ngọc mới ba tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, hoàn toàn nhớ lời dặn dò của mẹ không thể tùy tiện chạy vào phòng của chị. Lúc này, cậu ngoan ngoãn đứng bên ngoài rèm cửa chỉ để che gọi chị, cũng không xông thẳng vào.
Nhóc tì hiểu chuyện như vậy, sao An Hoa không thích được chứ!
Cả nhà quây quần bên nhau, sau khi ăn sáng xong An Hoa hùng dũng oai phong đeo túi xách nhỏ của mình đến đội vận tải báo danh!
Hôm nay là ngày đi làm, có hai điều phối viên phụ trách sắp xếp xe ngồi trong văn phòng đội vận tải và hai kế toán chị Kim, chị Ngô.
Những người này đều ở đội vận tải mấy năm rồi, nên cũng đều biết An Hoa. Họ vừa nhìn thấy cô, ngoài chị Kim cuối tuần đến tăng ca ra thì không ai biết cô đến làm gì.
Trong lòng An Hoa cảm thán trình độ giữ bí mật của đội trưởng Tôn, làm đội trưởng ở đội vận tải thật sự có tài mà không phát huy được.
Nhân tài đội trưởng Tôn đi vào thì nhìn thấy An Hoa đang bị chị Ngô mang bầu lôi kéo, bảo cô ăn bánh ngọt mà mình mang đến.
An Hoa không muốn tranh giành đồ ăn với phụ nữ mang thai, đang không biết nên từ chối ý tốt của chị Ngô thế nào. Bây giờ vừa nhìn thấy đội trưởng Tôn vào, cô khéo léo thoát khỏi tay chị Tôn, chạy thẳng đến trước mặt đội trưởng Tôn, lớn tiếng hô: “Chào buổi sáng đội trưởng!”
Lỗ tai Tôn Hải run rẩy bởi giọng nói vang dội của cô, sau đó khóe mắt co rút: “Cô gái, sáng sớm tinh thần rất tốt nha!”
Ý bảo An Hoa đi theo, Tôn Hải dẫn An Hoa rời khỏi văn phòng đội vận tải, đi đến tòa nhà nhỏ bên cạnh.
Trong khu vực này, tòa nhà làm việc tầng hai ngoài đội vận tải xe vận tải ra, bên cạnh chính là đội xe buýt, cũng là tòa nhà mới nhất và là tòa nhà làm việc của công ty Vận Tải số một bọn họ.
An Hoa gật đầu, vừa vào cô phát hiện An Quốc Cường cũng đã dậy. Ông đang chống nạng đi ra từ trong phòng nhưng An Hoa không đến đỡ ông bởi vì cô biết người cha này tuy đã cụt nửa chân, nhưng có thể dựa vào nạng tự mình đi được, càng sớm chấp nhận thực tế thì càng dễ thích nghi cuộc sống sau này.
Cô làm như không nhìn thấy sự vất vả của An Quốc Cường, chỉ tươi cười nói chào buổi sáng với An Quốc Cường rồi vào phòng mình chuẩn bị thoa kem mặt.
An Quốc Cường và Hoàng Hiểu Mai rất yêu thương đứa con gái này, bàn trang điểm được khảm mặt kính lớn là đồ hiếm thấy ở cả khu tập thể công nhân thế nhưng An Hoa lại có một cái.
Mà trên bàn trang điểm bày một lọ butterfly cream, một lọ ngao dầu, một lọ dầu quế dưỡng tóc, thậm chí An Hoa còn nhìn thấy một thỏi son có vỏ ngoài màu đen.
Đúng vậy, là son môi! Ở thời đại vật tư không phong phú này, cô lại còn có một thỏi son màu đỏ, đây là đồ mà đầu năm nay An Quốc Cường lái xe từ Phương Nam mang về, cô và mẹ cô mỗi người một thỏi. Nhờ vào một số đồ trên bàn trang điểm, hơn nữa quần áo cũng đầy trong tủ, khiến An Hoa cảm nhận được sâu sắc tình cảm của vợ chồng nhà họ An với An Hoa.
Nếu cô đã là An Hoa, vậy cô sẽ tiếp nhận phần tình cảm này đồng thời cũng muốn báo đáp tình cảm cho đôi vợ chồng bình thường lương thiện này.
“Chị, chị, ăn mì thôi!”
Động tác thoa mặt của An Hoa dừng lại, sau đó quay đầu thì nhìn thấy dưới rèm cửa buông xuống có một bàn chân mập mạp đi dép nhựa đỏ. Nhìn từ góc độ này, An Hoa còn có thể thấy những ngón chân nhỏ tròn kia đang động tới động lui.
Không biết nhóc tì An Ngọc đã dậy từ khi nào, chạy đến cửa gọi cô ăn sáng.
Mặc dù Tiểu An Ngọc mới ba tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, hoàn toàn nhớ lời dặn dò của mẹ không thể tùy tiện chạy vào phòng của chị. Lúc này, cậu ngoan ngoãn đứng bên ngoài rèm cửa chỉ để che gọi chị, cũng không xông thẳng vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhóc tì hiểu chuyện như vậy, sao An Hoa không thích được chứ!
Cả nhà quây quần bên nhau, sau khi ăn sáng xong An Hoa hùng dũng oai phong đeo túi xách nhỏ của mình đến đội vận tải báo danh!
Hôm nay là ngày đi làm, có hai điều phối viên phụ trách sắp xếp xe ngồi trong văn phòng đội vận tải và hai kế toán chị Kim, chị Ngô.
Những người này đều ở đội vận tải mấy năm rồi, nên cũng đều biết An Hoa. Họ vừa nhìn thấy cô, ngoài chị Kim cuối tuần đến tăng ca ra thì không ai biết cô đến làm gì.
Trong lòng An Hoa cảm thán trình độ giữ bí mật của đội trưởng Tôn, làm đội trưởng ở đội vận tải thật sự có tài mà không phát huy được.
Nhân tài đội trưởng Tôn đi vào thì nhìn thấy An Hoa đang bị chị Ngô mang bầu lôi kéo, bảo cô ăn bánh ngọt mà mình mang đến.
An Hoa không muốn tranh giành đồ ăn với phụ nữ mang thai, đang không biết nên từ chối ý tốt của chị Ngô thế nào. Bây giờ vừa nhìn thấy đội trưởng Tôn vào, cô khéo léo thoát khỏi tay chị Tôn, chạy thẳng đến trước mặt đội trưởng Tôn, lớn tiếng hô: “Chào buổi sáng đội trưởng!”
Lỗ tai Tôn Hải run rẩy bởi giọng nói vang dội của cô, sau đó khóe mắt co rút: “Cô gái, sáng sớm tinh thần rất tốt nha!”
Ý bảo An Hoa đi theo, Tôn Hải dẫn An Hoa rời khỏi văn phòng đội vận tải, đi đến tòa nhà nhỏ bên cạnh.
Trong khu vực này, tòa nhà làm việc tầng hai ngoài đội vận tải xe vận tải ra, bên cạnh chính là đội xe buýt, cũng là tòa nhà mới nhất và là tòa nhà làm việc của công ty Vận Tải số một bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro