Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Tri Thức
Gặp Nguy Hiểm 1
Phan Lại Lại
2024-09-23 21:59:07
Trong thời gian trồng vội gặt vội, họ không chỉ làm việc vào buổi sáng mà họ còn đi làm vào buổi tối.
Nhiệm vụ buổi tối là đi làm kéo buộc cây giống, mùa hè rất nhiều muỗi, Giang Noãn rất thu hút muỗi đốt, sau một đêm, tay và cổ Giang Noãn đều bị muỗi cắn.
Làn da mỏng manh và trắng trẻo của cô trông rất đáng sợ, buổi tối đi ngủ, cô lấy thuốc mỡ từ trong không gian ra bôi lên chỗ muỗi đốt, chán nản nghĩ trận trồng vội gặt vội khổ cực này phải đến khi nào đây! Cô sắp không chờ được đến lúc ăn nữa rồi?
Sau khi làm việc như vậy vài ngày, Giang Noãn không khỏi nhận ra tiềm năng của con người là vô hạn, khi bạn nghĩ mình không làm được, thì cắn răng kiên trì cố gắng sẽ vượt qua.
Trồng vội gặt vội đã đi được nửa chặng đường, trời nắng sáng nay đến chiều bỗng chuyển sang âm u, lúc này bà con trong thôn vẫn đang gặt phơi lúa thì những hạt mưa rơi không báo trước.
Mọi người đều choáng váng trước tình huống này! Họ vội vàng khiêng số lúa đã gặt đến nơi có thể trú mưa, dân làng ở sân phơi cũng đang cố gắng thu dọn lúa.
Hạt mưa càng ngày càng lớn, rơi càng lúc càng vội, giống như lòng người lo lắng không yên.
Mưa sẽ làm cho lúa bị mốc, chưa kể còn ảnh hưởng đến sản lượng, cả làng sẽ đói.
Vào lúc này, có một loạt các bước chân nhanh, gọn và mạnh mẽ truyền tới, tất cả mọi người quay đầu lại và liếc nhìn nguồn phát ra âm thanh.
Một mảng xanh xuất hiện trong tầm mắt.
Hứa Yến và đội quân của anh đóng ở vùng núi bên cạnh đại đội Thường Thanh, chỉ cách thôn Thanh Thủy hơn nửa tiếng đi bộ.
Đang huấn luyện trời đổ mưa to, chỉ huy lữ đoàn vội phát điện thông báo cho mọi người trong đơn vị khẩn trương xuống giúp bà con cứu vớt lúa.
Hứa Yến và trung đoàn của anh được phân đến thôn Thanh Thủy, một hàng người đổ xô về thôn không hề chậm trễ.
"Các anh qua đó dọn lúa phơi, những người còn lại qua đây với tôi." Một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Vâng! Tiểu đoàn trưởng!" Câu trả lời vang dội cả bầu trời.
Quân đoàn vừa đến, dân làng yên tâm như được uống một liều thuốc trấn an, hành động giải cứu lúa của mọi người trở nên trật tự và nhanh chóng.
Giang Noãn ở trên một con dốc cao ở đằng xa, cánh đồng không lớn, chỉ có cô và Dương Ái Liên đang cứu số lúa vừa gặt hôm nay.
Giang Noãn đội mũ rơm, nước mưa chảy xuống vành mũ rộng lớn, quần áo trên người đã bị nước mưa thấm ướt từ lâu, lúc này dính chặt vào người, trong nháy mắt dáng vẻ trở nên yểu điệu.
Dương Ái Liên bên cạnh nhặt lúa, vô tình liếc mắt nhìn Giang Noãn, trong nháy mắt cô ta cảm thấy ghen tị, cô ta đố kị nhìn chằm chằm Giang Noãn, hồ ly tinh, định dụ dỗ ai thế hả? Cô ta không nhịn được mắng Giang Noãn trong lòng.
"Không thấy tôi đang ở đây sao? Cô đừng để ở chỗ này nữa, bên kia còn nhiều cái chưa dọn kia kìa, có phải cô muốn lười biếng hay không!" Dương Ái Liên hung hăng trừng mắt với Giang Noãn.
Giang Noãn nghe xong còn tưởng cô ta bị thần kinh, đang lúc gấp rút ai lại muốn cùng cô ta cãi cọ chứ, lãng phí thời gian. Cô không thèm quan tâm đến cô ta liền đi về phía bên kia thu dọn.
Phải nhanh chóng thu hoạch nhanh chút, lương thực có thể giữ lại một chút, nếu không bảo người trong thôn phải sống thế nào, lương thực là sinh mệnh ở thời đại này đấy!
Nước mưa đặc quánh như thác cuốn trôi lớp đất trên dốc cao đổ về dòng sông chảy xiết bên dưới con dốc, bầu trời u ám thỉnh thoảng lại lóe lên vài tiếng sấm sét.
Giang Noãn bị những tia chớp dọa sợ, nhưng tay chân vẫn không ngừng thu dọn lúa vừa gặt, trên tay đang ôm một lượng lúa lớn định mang xuống dưới lán cách đó không xa. Tầm nhìn của cô gần như bị lúa che khuất, cô mơ hồ nhìn thấy vị trí của cái lán nên chạy tới đó, hoàn toàn không thấy mình chỉ còn cách con dốc cao một nắm tay.
Dưới dốc là dòng sông chảy xiết, cao năm sáu mét. Con sông này vừa rộng vừa sâu, vì ở thượng nguồn, độ dốc lớn nên nước chảy xiết, người ngã xuống thì cho dù biết bơi cũng rất nguy hiểm.
Nhiệm vụ buổi tối là đi làm kéo buộc cây giống, mùa hè rất nhiều muỗi, Giang Noãn rất thu hút muỗi đốt, sau một đêm, tay và cổ Giang Noãn đều bị muỗi cắn.
Làn da mỏng manh và trắng trẻo của cô trông rất đáng sợ, buổi tối đi ngủ, cô lấy thuốc mỡ từ trong không gian ra bôi lên chỗ muỗi đốt, chán nản nghĩ trận trồng vội gặt vội khổ cực này phải đến khi nào đây! Cô sắp không chờ được đến lúc ăn nữa rồi?
Sau khi làm việc như vậy vài ngày, Giang Noãn không khỏi nhận ra tiềm năng của con người là vô hạn, khi bạn nghĩ mình không làm được, thì cắn răng kiên trì cố gắng sẽ vượt qua.
Trồng vội gặt vội đã đi được nửa chặng đường, trời nắng sáng nay đến chiều bỗng chuyển sang âm u, lúc này bà con trong thôn vẫn đang gặt phơi lúa thì những hạt mưa rơi không báo trước.
Mọi người đều choáng váng trước tình huống này! Họ vội vàng khiêng số lúa đã gặt đến nơi có thể trú mưa, dân làng ở sân phơi cũng đang cố gắng thu dọn lúa.
Hạt mưa càng ngày càng lớn, rơi càng lúc càng vội, giống như lòng người lo lắng không yên.
Mưa sẽ làm cho lúa bị mốc, chưa kể còn ảnh hưởng đến sản lượng, cả làng sẽ đói.
Vào lúc này, có một loạt các bước chân nhanh, gọn và mạnh mẽ truyền tới, tất cả mọi người quay đầu lại và liếc nhìn nguồn phát ra âm thanh.
Một mảng xanh xuất hiện trong tầm mắt.
Hứa Yến và đội quân của anh đóng ở vùng núi bên cạnh đại đội Thường Thanh, chỉ cách thôn Thanh Thủy hơn nửa tiếng đi bộ.
Đang huấn luyện trời đổ mưa to, chỉ huy lữ đoàn vội phát điện thông báo cho mọi người trong đơn vị khẩn trương xuống giúp bà con cứu vớt lúa.
Hứa Yến và trung đoàn của anh được phân đến thôn Thanh Thủy, một hàng người đổ xô về thôn không hề chậm trễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các anh qua đó dọn lúa phơi, những người còn lại qua đây với tôi." Một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Vâng! Tiểu đoàn trưởng!" Câu trả lời vang dội cả bầu trời.
Quân đoàn vừa đến, dân làng yên tâm như được uống một liều thuốc trấn an, hành động giải cứu lúa của mọi người trở nên trật tự và nhanh chóng.
Giang Noãn ở trên một con dốc cao ở đằng xa, cánh đồng không lớn, chỉ có cô và Dương Ái Liên đang cứu số lúa vừa gặt hôm nay.
Giang Noãn đội mũ rơm, nước mưa chảy xuống vành mũ rộng lớn, quần áo trên người đã bị nước mưa thấm ướt từ lâu, lúc này dính chặt vào người, trong nháy mắt dáng vẻ trở nên yểu điệu.
Dương Ái Liên bên cạnh nhặt lúa, vô tình liếc mắt nhìn Giang Noãn, trong nháy mắt cô ta cảm thấy ghen tị, cô ta đố kị nhìn chằm chằm Giang Noãn, hồ ly tinh, định dụ dỗ ai thế hả? Cô ta không nhịn được mắng Giang Noãn trong lòng.
"Không thấy tôi đang ở đây sao? Cô đừng để ở chỗ này nữa, bên kia còn nhiều cái chưa dọn kia kìa, có phải cô muốn lười biếng hay không!" Dương Ái Liên hung hăng trừng mắt với Giang Noãn.
Giang Noãn nghe xong còn tưởng cô ta bị thần kinh, đang lúc gấp rút ai lại muốn cùng cô ta cãi cọ chứ, lãng phí thời gian. Cô không thèm quan tâm đến cô ta liền đi về phía bên kia thu dọn.
Phải nhanh chóng thu hoạch nhanh chút, lương thực có thể giữ lại một chút, nếu không bảo người trong thôn phải sống thế nào, lương thực là sinh mệnh ở thời đại này đấy!
Nước mưa đặc quánh như thác cuốn trôi lớp đất trên dốc cao đổ về dòng sông chảy xiết bên dưới con dốc, bầu trời u ám thỉnh thoảng lại lóe lên vài tiếng sấm sét.
Giang Noãn bị những tia chớp dọa sợ, nhưng tay chân vẫn không ngừng thu dọn lúa vừa gặt, trên tay đang ôm một lượng lúa lớn định mang xuống dưới lán cách đó không xa. Tầm nhìn của cô gần như bị lúa che khuất, cô mơ hồ nhìn thấy vị trí của cái lán nên chạy tới đó, hoàn toàn không thấy mình chỉ còn cách con dốc cao một nắm tay.
Dưới dốc là dòng sông chảy xiết, cao năm sáu mét. Con sông này vừa rộng vừa sâu, vì ở thượng nguồn, độ dốc lớn nên nước chảy xiết, người ngã xuống thì cho dù biết bơi cũng rất nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro