Tỷ Thí 4
Đào Hoa Lộ
2024-08-07 12:17:08
Mấy thôn bên dưới đại đội Ngũ Liễu tổng cộng có vài người phụ nữ học qua mấy bài thuốc chữa bệnh, hoặc là có chút biện pháp gì đó, bọn họ cũng muốn tham dự kỳ thi, được tuyển hay không, thử một chút cũng không có tổn thất gì, dù sao làm bác sĩ trong thôn, đãi ngộ cũng không tệ lắm.
Mặc dù theo như quy định thì bác sĩ trong thôn cũng không phải cán bộ gì, không thể thoát ly sản xuất, chỉ có thể xem như là nửa thoát ly sản xuất, bình thường khám bệnh, không có bệnh nhân thì đi làm, dựa theo mức độ kinh tế trong thôn để lấy công điểm, một ngày mười đến 12 công điểm.
Nhưng trên thực tế bác sĩ trong thôn cơ bản không cần phải lao động, dù sao luôn có chút chuyện phải bận rộn. Công điểm một ngày ít nhất cũng 10, nhiều nhất là 15, còn có thể định kỳ đến công xã hoặc lên bệnh viện huyện tập huấn, người trong nhà cũng có thể đi theo nhận được lợi ích thực tế.
Cho nên một vài người phụ nữ có bản lĩnh đều muốn thử xem, nhỡ đâu thành công thì sao?
Lục Chính Hà cũng không quá lo lắng, cô ta chỉ coi mình Lâm Uyển là đối thủ.
Ngày đó ở trước mặt mọi người, Lâm Uyển thể hiện ra một chút bản lĩnh, Lục Chính Hà cảm thấy mình không thể kém hơn cô, nếu như năng lực của hai người tương đương, như vậy khẳng định là con gái cán bộ sẽ dễ được tuyển chọn hơn.
Mặc dù Lâm Uyển mượn đi sổ ghi chép của bác sĩ Kim, nhưng mấy ngày nay cô ta đi theo bác sĩ Kim học trực quan, cô ta tin tưởng chắc chắn mình học được tốt hơn Lâm Uyển.
Cô ta cười với Lâm Uyển, dáng vẻ đã tính trước kỹ càng: “Lâm Uyển, đợt lát nữa cô cũng đừng quá căng thẳng.”
Ngoài mặt thân thiết hòa nhã với Lâm Uyển, nhưng ánh mắt lại lộ ra khinh thường và chán ghét, dám khiến anh trai cô ta mất mặt, hôm nay tôi sẽ cho cô biết một chút cái gì gọi là núi cao còn có núi khác cao hơn.
Một người phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ, không trốn ở trong nhà, cả ngày đi ra mất mặt xấu hổ.
Lâm Uyển cau mày: “Cũng không phải so tài sinh tử, căng thẳng cái gì?”
Đúng lúc này Lục Trường Phát đến tìm Lục Chính Đình, bảo anh đến đại đội, nói là muốn mở cuộc họp nhỏ.
Lục Chính Đình cau mày, từ trước đến nay anh không tham gia họp, đều là cho người đi thay, lúc này Lâm Uyển chuẩn bị tỉ thí lại bảo anh đi họp?
Lâm Uyển cười với anh, viết mấy câu: “Anh nhanh đi đi, em không sao.”
Nếu như Lục Chính Đình không ở nơi này cổ vũ cô, cô thua, đó chính là do bản lĩnh cô không đủ.
Lục Chính Đình nhìn cô, khẽ gật đầu: “Em sẽ làm được thôi.”
Anh tin tưởng cô.
Lâm Uyển gật đầu, nắm tay làm động tác cố lên.
Lục Minh Lương cười ha ha: “Thím ba nhất định có thể làm bác sĩ.”
Lâm Uyển thúc giục Lục Chính Đình nhanh đi, lúc này mới đối diện với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác của Lục Chính Hà, không khách khí nói: “Cô yên tâm đi, tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình đến tham gia khảo hạch, cũng không giống một số người muốn dựa vào quan hệ.”
Lục Chính Hà bị cô chọc giận đến biến sắc, không nghĩ tới Lâm Uyển nói chuyện không khách khí như vậy, cô ta hừ một tiếng xoay người không nói chuyện với Lâm Uyển.
Lục Minh Lương lôi kéo tay Lâm Uyển, cười hì hì nói: “Thím ba, thím chắc chắn có thể thắng!”
Lâm Uyển chọc cái mũi nhỏ của cậu bé: “Phải khiêm tốn không được tự mãn.”
Lục Minh Lương: “Chú ba nói thím rất giỏi.”
Lúc này bác sĩ Kim lại đây, anh ta hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đeo một cái mắt kính bị gãy gọng dùng dây quấn lại, tướng mạo thuộc loại nhã nhặn tuấn tú, bây giờ râu ria xồm xàm không quá chỉnh đốn bề ngoài, ngược lại giống như một giáo viên nghèo túng chán nản ở nông thôn.
Anh ta liếc mắt nhìn các cô một cái, lấy ra một tấm ván gỗ, gõ gõ bảo trả lời câu hỏi, bộ dáng lười nói nhiều thêm một chữ.
Các cô gái lập tức ngồi vây quanh ở trước một cái bàn gỗ gãy bắt đầu viết đáp án, những cô gái không mang giấy bút nóng nảy, hét ba quát bốn không biết làm sao bây giờ.
Lâm Uyển xé một tờ giấy cho cô ta, lại cho cô ta mượn một chiếc bút máy.
Cô gái đó cười cảm kích với cô: “Cảm ơn em gái, em thật xinh đẹp.”
Lâm Uyển cười, bắt đầu trả lời câu hỏi.
Bác sĩ Kim không hổ là người tốt nghiệp học viện y chính quy, đề bài này được đưa ra tương đương với quy phạm chuyên nghiệp, nếu chưa từng đọc sách thật đúng là không trả lời đúng được, nhưng bác sĩ chân đất ở nông thôn bình thường đều chẳng trả lời chính xác như vậy.
Lâm Uyển có chút tò mò, vì sao anh ta đến ở nông thôn? Bây giờ nhân viên chữa bệnh khan hiếm, chỉ cần có chút kỹ năng đều có thể ở lại trong bệnh viện thành phố, vốn không có khả năng xuống nông thôn.
Mặc dù theo như quy định thì bác sĩ trong thôn cũng không phải cán bộ gì, không thể thoát ly sản xuất, chỉ có thể xem như là nửa thoát ly sản xuất, bình thường khám bệnh, không có bệnh nhân thì đi làm, dựa theo mức độ kinh tế trong thôn để lấy công điểm, một ngày mười đến 12 công điểm.
Nhưng trên thực tế bác sĩ trong thôn cơ bản không cần phải lao động, dù sao luôn có chút chuyện phải bận rộn. Công điểm một ngày ít nhất cũng 10, nhiều nhất là 15, còn có thể định kỳ đến công xã hoặc lên bệnh viện huyện tập huấn, người trong nhà cũng có thể đi theo nhận được lợi ích thực tế.
Cho nên một vài người phụ nữ có bản lĩnh đều muốn thử xem, nhỡ đâu thành công thì sao?
Lục Chính Hà cũng không quá lo lắng, cô ta chỉ coi mình Lâm Uyển là đối thủ.
Ngày đó ở trước mặt mọi người, Lâm Uyển thể hiện ra một chút bản lĩnh, Lục Chính Hà cảm thấy mình không thể kém hơn cô, nếu như năng lực của hai người tương đương, như vậy khẳng định là con gái cán bộ sẽ dễ được tuyển chọn hơn.
Mặc dù Lâm Uyển mượn đi sổ ghi chép của bác sĩ Kim, nhưng mấy ngày nay cô ta đi theo bác sĩ Kim học trực quan, cô ta tin tưởng chắc chắn mình học được tốt hơn Lâm Uyển.
Cô ta cười với Lâm Uyển, dáng vẻ đã tính trước kỹ càng: “Lâm Uyển, đợt lát nữa cô cũng đừng quá căng thẳng.”
Ngoài mặt thân thiết hòa nhã với Lâm Uyển, nhưng ánh mắt lại lộ ra khinh thường và chán ghét, dám khiến anh trai cô ta mất mặt, hôm nay tôi sẽ cho cô biết một chút cái gì gọi là núi cao còn có núi khác cao hơn.
Một người phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ, không trốn ở trong nhà, cả ngày đi ra mất mặt xấu hổ.
Lâm Uyển cau mày: “Cũng không phải so tài sinh tử, căng thẳng cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này Lục Trường Phát đến tìm Lục Chính Đình, bảo anh đến đại đội, nói là muốn mở cuộc họp nhỏ.
Lục Chính Đình cau mày, từ trước đến nay anh không tham gia họp, đều là cho người đi thay, lúc này Lâm Uyển chuẩn bị tỉ thí lại bảo anh đi họp?
Lâm Uyển cười với anh, viết mấy câu: “Anh nhanh đi đi, em không sao.”
Nếu như Lục Chính Đình không ở nơi này cổ vũ cô, cô thua, đó chính là do bản lĩnh cô không đủ.
Lục Chính Đình nhìn cô, khẽ gật đầu: “Em sẽ làm được thôi.”
Anh tin tưởng cô.
Lâm Uyển gật đầu, nắm tay làm động tác cố lên.
Lục Minh Lương cười ha ha: “Thím ba nhất định có thể làm bác sĩ.”
Lâm Uyển thúc giục Lục Chính Đình nhanh đi, lúc này mới đối diện với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác của Lục Chính Hà, không khách khí nói: “Cô yên tâm đi, tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình đến tham gia khảo hạch, cũng không giống một số người muốn dựa vào quan hệ.”
Lục Chính Hà bị cô chọc giận đến biến sắc, không nghĩ tới Lâm Uyển nói chuyện không khách khí như vậy, cô ta hừ một tiếng xoay người không nói chuyện với Lâm Uyển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Minh Lương lôi kéo tay Lâm Uyển, cười hì hì nói: “Thím ba, thím chắc chắn có thể thắng!”
Lâm Uyển chọc cái mũi nhỏ của cậu bé: “Phải khiêm tốn không được tự mãn.”
Lục Minh Lương: “Chú ba nói thím rất giỏi.”
Lúc này bác sĩ Kim lại đây, anh ta hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đeo một cái mắt kính bị gãy gọng dùng dây quấn lại, tướng mạo thuộc loại nhã nhặn tuấn tú, bây giờ râu ria xồm xàm không quá chỉnh đốn bề ngoài, ngược lại giống như một giáo viên nghèo túng chán nản ở nông thôn.
Anh ta liếc mắt nhìn các cô một cái, lấy ra một tấm ván gỗ, gõ gõ bảo trả lời câu hỏi, bộ dáng lười nói nhiều thêm một chữ.
Các cô gái lập tức ngồi vây quanh ở trước một cái bàn gỗ gãy bắt đầu viết đáp án, những cô gái không mang giấy bút nóng nảy, hét ba quát bốn không biết làm sao bây giờ.
Lâm Uyển xé một tờ giấy cho cô ta, lại cho cô ta mượn một chiếc bút máy.
Cô gái đó cười cảm kích với cô: “Cảm ơn em gái, em thật xinh đẹp.”
Lâm Uyển cười, bắt đầu trả lời câu hỏi.
Bác sĩ Kim không hổ là người tốt nghiệp học viện y chính quy, đề bài này được đưa ra tương đương với quy phạm chuyên nghiệp, nếu chưa từng đọc sách thật đúng là không trả lời đúng được, nhưng bác sĩ chân đất ở nông thôn bình thường đều chẳng trả lời chính xác như vậy.
Lâm Uyển có chút tò mò, vì sao anh ta đến ở nông thôn? Bây giờ nhân viên chữa bệnh khan hiếm, chỉ cần có chút kỹ năng đều có thể ở lại trong bệnh viện thành phố, vốn không có khả năng xuống nông thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro