Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Thật Bị Lừa Bán
Chương 18
2024-12-17 15:16:06
Nghe Vân Hoán Hoán hoạch định lâu dài, Vu Tố Phân có chút động lòng, ai mà chẳng muốn ở nhà rộng?
"Hay là, chị cũng đi mua một cái sân rộng làm xưởng may, em thấy sao?"
"Quyết định sáng suốt, thuê nhà không phải là kế lâu dài."
Vu Tố Phân rất biết nghe lời khuyên, lập tức nói, "Vậy được, chị nhờ người hỏi xem có ai bán sân không, tốt nhất là chúng ta ở gần nhau."
Vân Hoán Hoán mỉm cười, quả không hổ là người hợp tác mà cô chọn, rất quyết đoán.
"Cố gắng chọn nơi gần chợ, trường học, ga tàu, bệnh viện, giao thông thuận tiện, đông người qua lại, sau này dù kinh doanh hay cho thuê cũng sẽ thuận lợi hơn."
Mỗi câu nói bâng quơ của cô, đều khiến Vu Tố Phân như được khai sáng, lĩnh hội được những điều mới mẻ.
"Gặp được em, là phúc khí của cả nhà chị."
Dù những ngày này kiếm được kha khá tiền, nhưng cô ấy không hề tự mãn, cô ấy luôn nhớ tất cả những điều này là do ai mang lại.
Không có Vân Hoán Hoán, sẽ không có ngày hôm nay.
"Vân Hoán Hoán, có người tìm."
Nhìn thấy người đến, Vân Hoán Hoán sững người, "Đồng chí Sở, sao anh lại đến đây? Có việc gì sao?" Chẳng lẽ là vì cô không viết thư nên anh đến tìm? Không đến mức đó chứ.
Sở Từ trông có vẻ mệt mỏi, nhìn cô một lượt, vẫn gầy, nhưng khí sắc rất tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.
"Vân Hoán Hoán, tôi cần cô giúp đỡ."
Vân Hoán Hoán hơi ngạc nhiên, "Tôi chỉ là một đứa trẻ, có thể giúp gì được chứ?"
Giúp việc lặt vặt thì được, còn chuyện lớn thì thôi, cô không kham nổi.
Sở Từ có vẻ mặt phức tạp khó tả, cô từ chối nhanh thật, "Vào nhà họ Vân, bí mật theo dõi tất cả mọi người trong nhà họ Vân."
Cô rất tinh ranh, quả thực là lựa chọn không thể thay thế.
Vân Hoán Hoán:... Cái gì cơ?
Vân Hoán Hoán suy nghĩ hai giây, liền từ chối, "Thôi, tôi không làm được việc nguy hiểm như vậy đâu."
Cô không hỏi lý do, cũng không muốn biết gì cả.
Sở Từ không ngờ phản ứng của cô lại mạnh mẽ như vậy, "Chỉ cần quan sát hành động của họ ở gần, nếu phát hiện điều gì bất thường thì báo cáo, không cần làm gì khác, không nguy hiểm lắm đâu, cô cũng không nhát gan như vậy."
Chỗ nguy hiểm thật sự sao có thể để một cô gái trẻ đi được?
Vấn đề là, cô là người thích hợp nhất lúc này.
Vân Hoán Hoán lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết không chịu đi.
Cô ghét nhất là phiền phức.
Nhà họ Vân đến giờ vẫn chưa tìm đến, có thể thấy, họ căn bản không có ý định nhận lại cô, vậy cô cần gì phải tự tìm đến cửa?
Cách làm người ta khó chịu thì nhiều, còn dài ngày, sẽ luôn có cơ hội.
Sở Từ cố ý dùng kế khích tướng: "Lâm Trân cố tình đánh tráo, để cô chịu khổ sở bao nhiêu năm như vậy, cô không muốn trả thù sao?"
Vân Hoán Hoán cúi người, rút cuốn "Luận Ngữ" kê chân bàn ra, nghiêm túc đọc: "Quân tử sở dĩ khác với người thường, là bởi vì cái tâm của họ. Quân tử lấy lòng nhân từ làm gốc, lấy lễ nghĩa làm trọng. Người nhân từ thì yêu người, người có lễ thì kính người. Yêu người thì người yêu lại, kính người thì người kính lại."
“Phải giữ thiện tâm, đối xử tốt với mọi người, nhân ái với chúng sinh, giáo hóa vạn vật, Amen." Cô không chỉ đưa ra cảm nhận của mình, mà còn làm động tác vẽ thánh giá trước ngực.
Sở Từ: ... Cái chẳng Tàu chẳng Tây này, loạn xị ngậu lên, cô học được những thứ gì vậy?
Ừm, tự làm tự chịu là như thế nào? Chính là như thế này đây.
Cô gái này rất thông minh, học gì cũng nhanh, lại còn biết áp dụng thực tế.
Chỉ là, cái gì có lợi thì dùng, cái gì bất lợi thì đá đi, thật láu cá.
"Tặng cô một nghìn đồng tiền thưởng."
Điểm yếu lớn nhất của Vân Hoán Hoán là tham tiền!
Nhưng, cô cũng có nguyên tắc của mình, tiền không chính đáng thì một đồng cũng không lấy.
"Tôi tự kiếm được."
"Hay là, chị cũng đi mua một cái sân rộng làm xưởng may, em thấy sao?"
"Quyết định sáng suốt, thuê nhà không phải là kế lâu dài."
Vu Tố Phân rất biết nghe lời khuyên, lập tức nói, "Vậy được, chị nhờ người hỏi xem có ai bán sân không, tốt nhất là chúng ta ở gần nhau."
Vân Hoán Hoán mỉm cười, quả không hổ là người hợp tác mà cô chọn, rất quyết đoán.
"Cố gắng chọn nơi gần chợ, trường học, ga tàu, bệnh viện, giao thông thuận tiện, đông người qua lại, sau này dù kinh doanh hay cho thuê cũng sẽ thuận lợi hơn."
Mỗi câu nói bâng quơ của cô, đều khiến Vu Tố Phân như được khai sáng, lĩnh hội được những điều mới mẻ.
"Gặp được em, là phúc khí của cả nhà chị."
Dù những ngày này kiếm được kha khá tiền, nhưng cô ấy không hề tự mãn, cô ấy luôn nhớ tất cả những điều này là do ai mang lại.
Không có Vân Hoán Hoán, sẽ không có ngày hôm nay.
"Vân Hoán Hoán, có người tìm."
Nhìn thấy người đến, Vân Hoán Hoán sững người, "Đồng chí Sở, sao anh lại đến đây? Có việc gì sao?" Chẳng lẽ là vì cô không viết thư nên anh đến tìm? Không đến mức đó chứ.
Sở Từ trông có vẻ mệt mỏi, nhìn cô một lượt, vẫn gầy, nhưng khí sắc rất tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vân Hoán Hoán, tôi cần cô giúp đỡ."
Vân Hoán Hoán hơi ngạc nhiên, "Tôi chỉ là một đứa trẻ, có thể giúp gì được chứ?"
Giúp việc lặt vặt thì được, còn chuyện lớn thì thôi, cô không kham nổi.
Sở Từ có vẻ mặt phức tạp khó tả, cô từ chối nhanh thật, "Vào nhà họ Vân, bí mật theo dõi tất cả mọi người trong nhà họ Vân."
Cô rất tinh ranh, quả thực là lựa chọn không thể thay thế.
Vân Hoán Hoán:... Cái gì cơ?
Vân Hoán Hoán suy nghĩ hai giây, liền từ chối, "Thôi, tôi không làm được việc nguy hiểm như vậy đâu."
Cô không hỏi lý do, cũng không muốn biết gì cả.
Sở Từ không ngờ phản ứng của cô lại mạnh mẽ như vậy, "Chỉ cần quan sát hành động của họ ở gần, nếu phát hiện điều gì bất thường thì báo cáo, không cần làm gì khác, không nguy hiểm lắm đâu, cô cũng không nhát gan như vậy."
Chỗ nguy hiểm thật sự sao có thể để một cô gái trẻ đi được?
Vấn đề là, cô là người thích hợp nhất lúc này.
Vân Hoán Hoán lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết không chịu đi.
Cô ghét nhất là phiền phức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà họ Vân đến giờ vẫn chưa tìm đến, có thể thấy, họ căn bản không có ý định nhận lại cô, vậy cô cần gì phải tự tìm đến cửa?
Cách làm người ta khó chịu thì nhiều, còn dài ngày, sẽ luôn có cơ hội.
Sở Từ cố ý dùng kế khích tướng: "Lâm Trân cố tình đánh tráo, để cô chịu khổ sở bao nhiêu năm như vậy, cô không muốn trả thù sao?"
Vân Hoán Hoán cúi người, rút cuốn "Luận Ngữ" kê chân bàn ra, nghiêm túc đọc: "Quân tử sở dĩ khác với người thường, là bởi vì cái tâm của họ. Quân tử lấy lòng nhân từ làm gốc, lấy lễ nghĩa làm trọng. Người nhân từ thì yêu người, người có lễ thì kính người. Yêu người thì người yêu lại, kính người thì người kính lại."
“Phải giữ thiện tâm, đối xử tốt với mọi người, nhân ái với chúng sinh, giáo hóa vạn vật, Amen." Cô không chỉ đưa ra cảm nhận của mình, mà còn làm động tác vẽ thánh giá trước ngực.
Sở Từ: ... Cái chẳng Tàu chẳng Tây này, loạn xị ngậu lên, cô học được những thứ gì vậy?
Ừm, tự làm tự chịu là như thế nào? Chính là như thế này đây.
Cô gái này rất thông minh, học gì cũng nhanh, lại còn biết áp dụng thực tế.
Chỉ là, cái gì có lợi thì dùng, cái gì bất lợi thì đá đi, thật láu cá.
"Tặng cô một nghìn đồng tiền thưởng."
Điểm yếu lớn nhất của Vân Hoán Hoán là tham tiền!
Nhưng, cô cũng có nguyên tắc của mình, tiền không chính đáng thì một đồng cũng không lấy.
"Tôi tự kiếm được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro