Chương 510
La Tử Phùng
2024-08-15 20:46:06
Bộ truyện thứ năm của nhóm đây ạ, mong sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người.
Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu- Nam Phi Nhất Khách
Văn án
Phòng thí nghiệm nổ mạnh làm Lâm Đường trở về cái niên đại nghèo khó thiếu thốn vật tư kia, còn buộc chặt với một cái hệ thống đánh dấu.
Cô còn chưa kịp lấy món quà của người mới thì vị hôn phu được định ra từ bé đã chạy tới cửa từ hôn.
Nguyên nhân từ hôn là vì hắn sắp trở thành công nhân, đi vào thành phố làm việc.
Lâm Đường nhìn người nam nhân có khuôn mặt bình thường mà lại tỏ ra rất tự tin kia, môi đỏ hé mở: “…… Được!”
Chưa tới một tháng, vị hôn phu bị đuổi việc.
Lâm Đường đi dạo quanh huyện một vòng liền trở thành cán bộ của xưởng dệt.
Nội tâm của vị hôn phu: Hiện tại cầu hợp lại còn kịp sao?
-
Cái niên đại này thật sự rất quá thiếu thốn vật tư rồi.
Tuy rằng được ba người anh và cha mẹ yêu chiều, nhưng ăn cơm cần có phiếu gạo, mua vải cần có phiếu vải, mua thịt cần phiếu thịt, thậm chí ngay cả mua một phối xà bông cũng cần có phiếu....
Cho dù thắt chặt lưng quần để sinh hoạt thì vẫn vô cùng khó khăn.
Nhìn thứ đen sì sì trong chén, Lâm Đường im lặng: “……”
May mà cô có một cái hệ thống!
Muốn cái gì? Chỉ cần đánh dấu là sẽ có.
-
Nhiều năm sau.
Người nam nhân tuấn mỹ nào đó nhìn người vợ yếu đuối mong manh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cố gắng không thay đổi sắc mặt hỏi: “Nghe nói năm đó em đánh hai đấm đã hạ gục một con lợn rừng?”
Ánh mắt Lâm Đường hơi lóe lên, đầu ngón tay hơi dùng một chút lực thì cái chén sứ tráng men trong tay liền biến hình, nghiêm túc nói: “Nào có? Anh đừng nghe mấy người đó nói hươu nói vượn, chúng ta đều là người làm công tác văn hoá, sao có thể bạo lực như vậy được.
........
Phòng thí nghiệm nổ mạnh làm Lâm Đường trở về cái niên đại nghèo khó thiếu thốn vật tư kia, còn buộc chặt với một cái hệ thống đánh dấu.
Cô còn chưa kịp lấy món quà của người mới thì vị hôn phu được định ra từ bé đã chạy tới cửa từ hôn.
Nguyên nhân từ hôn là vì hắn sắp trở thành công nhân, đi vào thành phố làm việc.
Lâm Đường nhìn người nam nhân có khuôn mặt bình thường mà lại tỏ ra rất tự tin kia, môi đỏ hé mở: “…… Được!”
Chưa tới một tháng, vị hôn phu bị đuổi việc.
Lâm Đường đi dạo quanh huyện một vòng liền trở thành cán bộ của xưởng dệt.
Nội tâm của vị hôn phu: Hiện tại cầu hợp lại còn kịp sao?
-
Cái niên đại này thật sự rất quá thiếu thốn vật tư rồi.
Tuy rằng được ba người anh và cha mẹ yêu chiều, nhưng ăn cơm cần có phiếu gạo, mua vải cần có phiếu vải, mua thịt cần phiếu thịt, thậm chí ngay cả mua một phối xà bông cũng cần có phiếu....
Cho dù thắt chặt lưng quần để sinh hoạt thì vẫn vô cùng khó khăn.
Nhìn thứ đen sì sì trong chén, Lâm Đường im lặng: “……”
May mà cô có một cái hệ thống!
Muốn cái gì? Chỉ cần đánh dấu là sẽ có.
-
Nhiều năm sau.
Người nam nhân tuấn mỹ nào đó nhìn người vợ yếu đuối mong manh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cố gắng không thay đổi sắc mặt hỏi: “Nghe nói năm đó em đánh hai đấm đã hạ gục một con lợn rừng?”
Ánh mắt Lâm Đường hơi lóe lên, đầu ngón tay hơi dùng một chút lực thì cái chén sứ tráng men trong tay liền biến hình, nghiêm túc nói: “Nào có? Anh đừng nghe mấy người đó nói hươu nói vượn, chúng ta đều là người làm công tác văn hoá, sao có thể bạo lực như vậy được.
Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu- Nam Phi Nhất Khách
Văn án
Phòng thí nghiệm nổ mạnh làm Lâm Đường trở về cái niên đại nghèo khó thiếu thốn vật tư kia, còn buộc chặt với một cái hệ thống đánh dấu.
Cô còn chưa kịp lấy món quà của người mới thì vị hôn phu được định ra từ bé đã chạy tới cửa từ hôn.
Nguyên nhân từ hôn là vì hắn sắp trở thành công nhân, đi vào thành phố làm việc.
Lâm Đường nhìn người nam nhân có khuôn mặt bình thường mà lại tỏ ra rất tự tin kia, môi đỏ hé mở: “…… Được!”
Chưa tới một tháng, vị hôn phu bị đuổi việc.
Lâm Đường đi dạo quanh huyện một vòng liền trở thành cán bộ của xưởng dệt.
Nội tâm của vị hôn phu: Hiện tại cầu hợp lại còn kịp sao?
-
Cái niên đại này thật sự rất quá thiếu thốn vật tư rồi.
Tuy rằng được ba người anh và cha mẹ yêu chiều, nhưng ăn cơm cần có phiếu gạo, mua vải cần có phiếu vải, mua thịt cần phiếu thịt, thậm chí ngay cả mua một phối xà bông cũng cần có phiếu....
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù thắt chặt lưng quần để sinh hoạt thì vẫn vô cùng khó khăn.
Nhìn thứ đen sì sì trong chén, Lâm Đường im lặng: “……”
May mà cô có một cái hệ thống!
Muốn cái gì? Chỉ cần đánh dấu là sẽ có.
-
Nhiều năm sau.
Người nam nhân tuấn mỹ nào đó nhìn người vợ yếu đuối mong manh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cố gắng không thay đổi sắc mặt hỏi: “Nghe nói năm đó em đánh hai đấm đã hạ gục một con lợn rừng?”
Ánh mắt Lâm Đường hơi lóe lên, đầu ngón tay hơi dùng một chút lực thì cái chén sứ tráng men trong tay liền biến hình, nghiêm túc nói: “Nào có? Anh đừng nghe mấy người đó nói hươu nói vượn, chúng ta đều là người làm công tác văn hoá, sao có thể bạo lực như vậy được.
........
Phòng thí nghiệm nổ mạnh làm Lâm Đường trở về cái niên đại nghèo khó thiếu thốn vật tư kia, còn buộc chặt với một cái hệ thống đánh dấu.
Cô còn chưa kịp lấy món quà của người mới thì vị hôn phu được định ra từ bé đã chạy tới cửa từ hôn.
Nguyên nhân từ hôn là vì hắn sắp trở thành công nhân, đi vào thành phố làm việc.
Lâm Đường nhìn người nam nhân có khuôn mặt bình thường mà lại tỏ ra rất tự tin kia, môi đỏ hé mở: “…… Được!”
Chưa tới một tháng, vị hôn phu bị đuổi việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Đường đi dạo quanh huyện một vòng liền trở thành cán bộ của xưởng dệt.
Nội tâm của vị hôn phu: Hiện tại cầu hợp lại còn kịp sao?
-
Cái niên đại này thật sự rất quá thiếu thốn vật tư rồi.
Tuy rằng được ba người anh và cha mẹ yêu chiều, nhưng ăn cơm cần có phiếu gạo, mua vải cần có phiếu vải, mua thịt cần phiếu thịt, thậm chí ngay cả mua một phối xà bông cũng cần có phiếu....
Cho dù thắt chặt lưng quần để sinh hoạt thì vẫn vô cùng khó khăn.
Nhìn thứ đen sì sì trong chén, Lâm Đường im lặng: “……”
May mà cô có một cái hệ thống!
Muốn cái gì? Chỉ cần đánh dấu là sẽ có.
-
Nhiều năm sau.
Người nam nhân tuấn mỹ nào đó nhìn người vợ yếu đuối mong manh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cố gắng không thay đổi sắc mặt hỏi: “Nghe nói năm đó em đánh hai đấm đã hạ gục một con lợn rừng?”
Ánh mắt Lâm Đường hơi lóe lên, đầu ngón tay hơi dùng một chút lực thì cái chén sứ tráng men trong tay liền biến hình, nghiêm túc nói: “Nào có? Anh đừng nghe mấy người đó nói hươu nói vượn, chúng ta đều là người làm công tác văn hoá, sao có thể bạo lực như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro