Nấu Ăn Giỏi
La Tử Phùng
2024-08-15 20:46:06
Sĩ quan hậu cần là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, thoạt nhìn trông rất nghiêm túc. Thế nhưng lúc nhìn thấy bát tương hải sản đỏ tươi mê người kia xong, ông lập tức giương cao lông mày hỏi: “Món này là do ai làm?”
Bành Phương cho rằng ông muốn trách phạt Cố Kiều nên nhanh chóng chỉ chỉ về phía Cố Kiều: “Là do vợ của Tần phó đoàn trưởng làm!”
Nhưng không nghĩ tới sĩ quan hậu cần lại cực kỳ tán thưởng mà khen ngợi: “Món này nhìn qua cũng mê người thật đấy! Dù chưa nếm thử hương vị, tôi chỉ nhìn thôi mà cũng muốn ăn nhiều thêm mấy bát cơm nữa rồi.”
Bành Phương vội vàng chen vào: “Sĩ quan hậu cần, ngài mau nhìn xem đây có phải là hải sản không đã.”
Bình thường sĩ quan hậu cần rất không thích nhìn thấy bộ dáng kiêu căng ngạo mạn của Bành Phương nên ông lập tức không chút khách khí nào mà nói: “Còn cần phải nếm à? Loại cá này trừ ngoài biển thì làm gì còn nơi nào có thể nhìn thấy nữa chứ? Tôi đã nói rồi, đáng lẽ ra không nên giải tán ban xoá nạn mù chữ trong quân khu mà, có thời gian đọc thêm ít sách vở thì đã không náo loạn ra loại chuyện đáng chê cười này rồi.”
Bành Phương lập tức giận đến đỏ mặt, bà ta ghét nhất việc người khác nói mình không văn hóa. Thế nhưng xác thật bà ta cũng chưa từng được đi học, cái chức chủ nhiệm viện người nhà quân nhân này cũng là nhờ vào thân phận vợ của Điền lữ trưởng nên mới có thể lên làm được.
Bành Phương sắp tức chết đến nơi, thế nhưng bây giờ ngay cả sĩ quan hậu cần cũng giúp Cố Kiều nói chuyện nên bà ta chẳng còn biện pháp nào khác mà chỉ có thể thở phì phì rời đi.
Đi một đoạn xa rồi mà vẫn còn nghe được Liễu Dung Dung cố ý nói to: “Có vài người ấy, được người ta có lòng tốt tặng quà rồi mà còn lòng lang dạ thú cắn ngược lại. Cố Kiều, tay nghề cô tốt, lòng dạ cũng tốt nhưng ánh mắt thì hơi kém đấy nhé. Sau này cô cần phải đánh bóng đôi mắt đi, đừng tặng quà những kẻ sói mắt trắng không biết tốt xấu ấy.”
*Sói mắt trắng: chỉ những người được giúp đỡ nhưng lại quay ra làm hại ngược lại người từng giúp mình.
Cố Kiều cười đáp: “Được.”
Khiến Bành Phương tức đến nỗi suýt chút nữa té ngã một cái.
Sau khi bà ta đi mất, sĩ quan hậu cần mới cầm đôi đũa nếm thử một miếng, đôi mắt ông lập tức sáng ngời: “Món này cũng ngon quá đi mất!”
Ông đã tới quân khu này gần mười năm nhưng vẫn chưa từng được ăn qua hải sản ngon như vậy. Không chỉ không có mùi tanh mà còn có vị thơm ngon đặc trưng của cá biển nữa chứ.
“Phải không phải không? Tôi đã bảo là ăn rất ngon rồi mà!” Về phương diện ăn uống này thì Liễu Dung Dung tuyệt đối không thể bỏ lỡ, lúc này cô cũng vội vàng cầm đôi đũa ăn mấy miếng. Trong lòng cô ấy còn cảm thấy tiếc nuối vì hôm nay không mang hai cái bánh bao theo, nếu không thì cơm trưa hôm nay cơm trưa đã được giải quyết rồi.
Ánh mắt sĩ quan hậu cần nhìn về phía Cố Kiều lúc này vô cùng nhiệt liệt: “Cố đồng chí, món này cô làm như thế nào vậy?”
Ông cũng biết thức ăn ở nhà ăn đã bị mọi người ghét bỏ từ lâu. Thật lòng mà nói thì chính ông ăn cũng cảm thấy chẳng ra gì, nhưng ông cũng làm gì có biện pháp nào. Ai mà không muốn nấu cơm ăn ngon một chút chứ, đáng tiếc là ông không có tay nghề giỏi như vậy.
Nhưng lúc này nhìn thấy Cố Kiều, sĩ quan hậu cần chợt có cảm giác mình đã thấy được hy vọng. Tay nghề này của đồng chí Tiểu Cố tốt như vậy, nếu cô ấy có thể tới nhà ăn làm việc thì chất lượng sinh hoạt của bọn họ chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều!
Cố Kiều cũng không giấu gì cả, cười cười nói hết phương pháp nấu món tương hải sản ra. Thấy sĩ quan hậu cần còn có chút không hiểu rõ, cô còn nói thêm: “Lần sau nếu có cơ hội thì tôi làm cho ngài nhìn thử nhé?”
Sĩ quan hậu cần vội vàng gật đầu: “Được, vậy chờ tôi tìm được nguyên liệu nấu ăn tươi mới một chút thì nhờ cô tới giúp tôi nhé!”
Bây giờ đã đến giờ ăn cơm nên sĩ quan hậu cần phải chạy về nhà ăn bận bịu, ông nói thêm vài câu đơn giản với Cố Kiều rồi mới quay người rời đi. Vừa đi ông còn vừa nghĩ ánh mắt của Tần phó đoàn trưởng thật sự là không tồi chút nào, vậy mà lại tìm được một cô vợ có tay nghề nấu ăn giỏi như vậy.
Chẳng trách lâu như vậy mà không tới nhà ăn để ăn cơm!
Bành Phương cho rằng ông muốn trách phạt Cố Kiều nên nhanh chóng chỉ chỉ về phía Cố Kiều: “Là do vợ của Tần phó đoàn trưởng làm!”
Nhưng không nghĩ tới sĩ quan hậu cần lại cực kỳ tán thưởng mà khen ngợi: “Món này nhìn qua cũng mê người thật đấy! Dù chưa nếm thử hương vị, tôi chỉ nhìn thôi mà cũng muốn ăn nhiều thêm mấy bát cơm nữa rồi.”
Bành Phương vội vàng chen vào: “Sĩ quan hậu cần, ngài mau nhìn xem đây có phải là hải sản không đã.”
Bình thường sĩ quan hậu cần rất không thích nhìn thấy bộ dáng kiêu căng ngạo mạn của Bành Phương nên ông lập tức không chút khách khí nào mà nói: “Còn cần phải nếm à? Loại cá này trừ ngoài biển thì làm gì còn nơi nào có thể nhìn thấy nữa chứ? Tôi đã nói rồi, đáng lẽ ra không nên giải tán ban xoá nạn mù chữ trong quân khu mà, có thời gian đọc thêm ít sách vở thì đã không náo loạn ra loại chuyện đáng chê cười này rồi.”
Bành Phương lập tức giận đến đỏ mặt, bà ta ghét nhất việc người khác nói mình không văn hóa. Thế nhưng xác thật bà ta cũng chưa từng được đi học, cái chức chủ nhiệm viện người nhà quân nhân này cũng là nhờ vào thân phận vợ của Điền lữ trưởng nên mới có thể lên làm được.
Bành Phương sắp tức chết đến nơi, thế nhưng bây giờ ngay cả sĩ quan hậu cần cũng giúp Cố Kiều nói chuyện nên bà ta chẳng còn biện pháp nào khác mà chỉ có thể thở phì phì rời đi.
Đi một đoạn xa rồi mà vẫn còn nghe được Liễu Dung Dung cố ý nói to: “Có vài người ấy, được người ta có lòng tốt tặng quà rồi mà còn lòng lang dạ thú cắn ngược lại. Cố Kiều, tay nghề cô tốt, lòng dạ cũng tốt nhưng ánh mắt thì hơi kém đấy nhé. Sau này cô cần phải đánh bóng đôi mắt đi, đừng tặng quà những kẻ sói mắt trắng không biết tốt xấu ấy.”
*Sói mắt trắng: chỉ những người được giúp đỡ nhưng lại quay ra làm hại ngược lại người từng giúp mình.
Cố Kiều cười đáp: “Được.”
Khiến Bành Phương tức đến nỗi suýt chút nữa té ngã một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi bà ta đi mất, sĩ quan hậu cần mới cầm đôi đũa nếm thử một miếng, đôi mắt ông lập tức sáng ngời: “Món này cũng ngon quá đi mất!”
Ông đã tới quân khu này gần mười năm nhưng vẫn chưa từng được ăn qua hải sản ngon như vậy. Không chỉ không có mùi tanh mà còn có vị thơm ngon đặc trưng của cá biển nữa chứ.
“Phải không phải không? Tôi đã bảo là ăn rất ngon rồi mà!” Về phương diện ăn uống này thì Liễu Dung Dung tuyệt đối không thể bỏ lỡ, lúc này cô cũng vội vàng cầm đôi đũa ăn mấy miếng. Trong lòng cô ấy còn cảm thấy tiếc nuối vì hôm nay không mang hai cái bánh bao theo, nếu không thì cơm trưa hôm nay cơm trưa đã được giải quyết rồi.
Ánh mắt sĩ quan hậu cần nhìn về phía Cố Kiều lúc này vô cùng nhiệt liệt: “Cố đồng chí, món này cô làm như thế nào vậy?”
Ông cũng biết thức ăn ở nhà ăn đã bị mọi người ghét bỏ từ lâu. Thật lòng mà nói thì chính ông ăn cũng cảm thấy chẳng ra gì, nhưng ông cũng làm gì có biện pháp nào. Ai mà không muốn nấu cơm ăn ngon một chút chứ, đáng tiếc là ông không có tay nghề giỏi như vậy.
Nhưng lúc này nhìn thấy Cố Kiều, sĩ quan hậu cần chợt có cảm giác mình đã thấy được hy vọng. Tay nghề này của đồng chí Tiểu Cố tốt như vậy, nếu cô ấy có thể tới nhà ăn làm việc thì chất lượng sinh hoạt của bọn họ chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều!
Cố Kiều cũng không giấu gì cả, cười cười nói hết phương pháp nấu món tương hải sản ra. Thấy sĩ quan hậu cần còn có chút không hiểu rõ, cô còn nói thêm: “Lần sau nếu có cơ hội thì tôi làm cho ngài nhìn thử nhé?”
Sĩ quan hậu cần vội vàng gật đầu: “Được, vậy chờ tôi tìm được nguyên liệu nấu ăn tươi mới một chút thì nhờ cô tới giúp tôi nhé!”
Bây giờ đã đến giờ ăn cơm nên sĩ quan hậu cần phải chạy về nhà ăn bận bịu, ông nói thêm vài câu đơn giản với Cố Kiều rồi mới quay người rời đi. Vừa đi ông còn vừa nghĩ ánh mắt của Tần phó đoàn trưởng thật sự là không tồi chút nào, vậy mà lại tìm được một cô vợ có tay nghề nấu ăn giỏi như vậy.
Chẳng trách lâu như vậy mà không tới nhà ăn để ăn cơm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro