Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
Cùng Nhau Rửa C...
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-08-17 19:40:54
Sau khi Hứa Diễm Lan gả vào nhà họ Tạ, ngày tháng sống như cá gặp nước, hai tay chị dâu cả và chị dâu ba thô ráp, ngược lại tay cô ta được dưỡng trắng nõn, cùng càng ngày càng lười hơn.
Những lúc đối mặt với chị dâu cả và chị dâu ba, cô ta có cảm giác rất ưu việt, còn chướng mắt hai người phụ nữ này.
‘Em dâu ba, sao em đi rửa chén mà về sớm vậy? Chén có rửa sạch không đó? Không cẩn thận tí nữa mẹ lại mắng cho”.
Tạ tam tẩu nghe xong lời này thì thân thể cứng đờ, không trả lời mà cúi đầu đi vào nhà bếp.
Hứa Diễm Lan cúi đầu cười thầm, tiếp tục cắn hạt dưa.
Vừa rồi cô ta nghe được rõ ràng lời Tạ tam tẩu nói.
Hứa Diễm Lan rất vui vẻ, đứng ngoài như xem chuyện vui nhìn Tạ tam tẩu tức muốn hộc máu chửi bới Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn lớn lên quá xinh đẹp, trong lòng Hứa Diễm Lan cũng ghen ghét với cô, hiện tại thấy chị dâu cả và em dâu ba đều đối xử với Tô Hiểu Mạn như kẻ thù, vậy nên liền ngồi chờ xem bọ họ chó cắn chó.
Chu Tiểu Hủy ném chậu chén đũa kia ở bên cạnh giếng, Tô Hiểu Mạn không thèm quan tâm tới nó, lấy gương tiếp tục chải đầu, trước kia cô thường xuyên thắt bím tóc cho ma nơ canh, giống hệt như trang điểm cho búp bê Tây Dương vậy, biết rất nhiều kiểu thắt, nhưng lại rất ít thắt bím cho chính bản thân mình.
Nhìn vào gương, nghiêm túc thắt bím tóc dài cho chính mình, lại còn có vẻ không giống với thời đại này lắm.
Bím tóc dài đen nhánh sáng bóng buông thả trên đầu vai, trên thái dương vẫn còn vài sợi tóc mây, làn da trắng nõn, đôi môi tựa như cánh hoa, cả người cực kì xinh đẹp.
Lúc Chu Tiểu Hủy rời đi, cô bé bên cạnh sợ tới mức cả người co rúm lại, sau lại thấy thím nhỏ thắt bím tóc liền mở to hai mắt, không chớp mắt cái nào mà nhìn chằm chằm cô.
Thắt bím tóc xong thì Tô Hiểu Mạn liền ngẩng đầu, nhìn về phía cô bé nhẹ nhàng cười một cái, cô nhóc Tạ Xuân Quyên liền thẹn thùng cúi đầu.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy cô bé này còn rất là đáng yêu.
Tạ Xuân Quyên để cằm ở trước ngực, ôm chậu chén đũa mẹ mình để lại, thành thật tới bên cạnh giếng lấy nước rửa chén đũa.
Tô Hiểu Mạn ngây ngẩn cả người.
“....?”
Không cần cô phải rửa chén đũa sao?
Động tác rửa chén của cô bé rất thành thạo, rồi thoạt nhìn lại rất miễn cưỡng, người cô bé quá nhỏ, tay chân mảnh mai, mặc một bộ quần áo cũ rách tung tóe, tóc trên đầu buộc hai bên một cách lung tung, màu sắc đuôi tóc vừa vàng vừa khô, thoạt nhìn cả người như bị thiếu dinh dưỡng.
Cái chén trên tay cô bé rửa còn lớn hơn cả bàn tay cô bé.
Nước từ máy bơm nước ào ào chảy vào trong bồn, bắn lên rất nhiều bọt nước, làm ướt hết tay áo và ống quần của Tạ Xuân Quyên.
“ Xuân Quyên, cháu tránh ra một chút đi, để thím rửa cho”. Tô Hiểu Mạn vỗ nhẹ bả vai cô bé, ý bảo cô bé lui về phía sau một bước, tuy rằng Tô Hiểu Mạn không quá nguyện ý giúp nhà họ Tạ rửa chén, nhưng mà cứ trơ mắt nhìn một cô bé nhỏ xíu ngồi ở đây rửa chén như vậy, còn cô thì đứng bên cạnh mà xem, trong lòng cô sẽ không chịu đựng nổi.
“Thím nhỏ, không sao, cứ để cho cháu rửa”.
Tô Hiểu Mạn: “...Vậy hai chúng ta rửa cùng nhau nhé?”
Tô Hiểu Mạn không dám thể hiện, cả cô và nguyên chủ đều là người mới chỉ từng rửa chén được có vài lần, không phải nói đến cách rửa như thế nào, không chừng còn chẳng thuận thục bằng cô nhóc này ý chứ.
Nếu mà không cẩn thận làm vỡ chén, cô bị mắng vài câu cũng không đau chẳng ngứa, nhưng cô bé này sẽ phải chịu tội.
Tạ Xuân Quyên nghe cô nói như vậy, thì mới gật gật đầu.
Tô Hiểu Mạn và cô bé cùng nhau rửa chén đũa sạch sẽ, trong quá trình đó còn nói với nhau mấy câu, cuối cùng lấy khăn lông lau khô nước trên tay, Tô Hiểu Mạn vỗ vỗ tay: “Được rồi, cuối cùng cũng rửa xong”.
Tạ Xuân Quyên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô nhếch môi nở nụ cười xán lạn, lộ ra hai hàm răng trắng bóng.
Là một nụ cười rất giản dị.
Tô Hiểu Mạn rất thích nụ cười tràn ngập thiện ý này của cô bé, dáng vẻ quê mùa, tuy không phải rất đẹp nhưng lại cho người ta một loại cảm giác gió thổi vào biển lúa dưới ánh mặt trời.
Những lúc đối mặt với chị dâu cả và chị dâu ba, cô ta có cảm giác rất ưu việt, còn chướng mắt hai người phụ nữ này.
‘Em dâu ba, sao em đi rửa chén mà về sớm vậy? Chén có rửa sạch không đó? Không cẩn thận tí nữa mẹ lại mắng cho”.
Tạ tam tẩu nghe xong lời này thì thân thể cứng đờ, không trả lời mà cúi đầu đi vào nhà bếp.
Hứa Diễm Lan cúi đầu cười thầm, tiếp tục cắn hạt dưa.
Vừa rồi cô ta nghe được rõ ràng lời Tạ tam tẩu nói.
Hứa Diễm Lan rất vui vẻ, đứng ngoài như xem chuyện vui nhìn Tạ tam tẩu tức muốn hộc máu chửi bới Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn lớn lên quá xinh đẹp, trong lòng Hứa Diễm Lan cũng ghen ghét với cô, hiện tại thấy chị dâu cả và em dâu ba đều đối xử với Tô Hiểu Mạn như kẻ thù, vậy nên liền ngồi chờ xem bọ họ chó cắn chó.
Chu Tiểu Hủy ném chậu chén đũa kia ở bên cạnh giếng, Tô Hiểu Mạn không thèm quan tâm tới nó, lấy gương tiếp tục chải đầu, trước kia cô thường xuyên thắt bím tóc cho ma nơ canh, giống hệt như trang điểm cho búp bê Tây Dương vậy, biết rất nhiều kiểu thắt, nhưng lại rất ít thắt bím cho chính bản thân mình.
Nhìn vào gương, nghiêm túc thắt bím tóc dài cho chính mình, lại còn có vẻ không giống với thời đại này lắm.
Bím tóc dài đen nhánh sáng bóng buông thả trên đầu vai, trên thái dương vẫn còn vài sợi tóc mây, làn da trắng nõn, đôi môi tựa như cánh hoa, cả người cực kì xinh đẹp.
Lúc Chu Tiểu Hủy rời đi, cô bé bên cạnh sợ tới mức cả người co rúm lại, sau lại thấy thím nhỏ thắt bím tóc liền mở to hai mắt, không chớp mắt cái nào mà nhìn chằm chằm cô.
Thắt bím tóc xong thì Tô Hiểu Mạn liền ngẩng đầu, nhìn về phía cô bé nhẹ nhàng cười một cái, cô nhóc Tạ Xuân Quyên liền thẹn thùng cúi đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Hiểu Mạn cảm thấy cô bé này còn rất là đáng yêu.
Tạ Xuân Quyên để cằm ở trước ngực, ôm chậu chén đũa mẹ mình để lại, thành thật tới bên cạnh giếng lấy nước rửa chén đũa.
Tô Hiểu Mạn ngây ngẩn cả người.
“....?”
Không cần cô phải rửa chén đũa sao?
Động tác rửa chén của cô bé rất thành thạo, rồi thoạt nhìn lại rất miễn cưỡng, người cô bé quá nhỏ, tay chân mảnh mai, mặc một bộ quần áo cũ rách tung tóe, tóc trên đầu buộc hai bên một cách lung tung, màu sắc đuôi tóc vừa vàng vừa khô, thoạt nhìn cả người như bị thiếu dinh dưỡng.
Cái chén trên tay cô bé rửa còn lớn hơn cả bàn tay cô bé.
Nước từ máy bơm nước ào ào chảy vào trong bồn, bắn lên rất nhiều bọt nước, làm ướt hết tay áo và ống quần của Tạ Xuân Quyên.
“ Xuân Quyên, cháu tránh ra một chút đi, để thím rửa cho”. Tô Hiểu Mạn vỗ nhẹ bả vai cô bé, ý bảo cô bé lui về phía sau một bước, tuy rằng Tô Hiểu Mạn không quá nguyện ý giúp nhà họ Tạ rửa chén, nhưng mà cứ trơ mắt nhìn một cô bé nhỏ xíu ngồi ở đây rửa chén như vậy, còn cô thì đứng bên cạnh mà xem, trong lòng cô sẽ không chịu đựng nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thím nhỏ, không sao, cứ để cho cháu rửa”.
Tô Hiểu Mạn: “...Vậy hai chúng ta rửa cùng nhau nhé?”
Tô Hiểu Mạn không dám thể hiện, cả cô và nguyên chủ đều là người mới chỉ từng rửa chén được có vài lần, không phải nói đến cách rửa như thế nào, không chừng còn chẳng thuận thục bằng cô nhóc này ý chứ.
Nếu mà không cẩn thận làm vỡ chén, cô bị mắng vài câu cũng không đau chẳng ngứa, nhưng cô bé này sẽ phải chịu tội.
Tạ Xuân Quyên nghe cô nói như vậy, thì mới gật gật đầu.
Tô Hiểu Mạn và cô bé cùng nhau rửa chén đũa sạch sẽ, trong quá trình đó còn nói với nhau mấy câu, cuối cùng lấy khăn lông lau khô nước trên tay, Tô Hiểu Mạn vỗ vỗ tay: “Được rồi, cuối cùng cũng rửa xong”.
Tạ Xuân Quyên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô nhếch môi nở nụ cười xán lạn, lộ ra hai hàm răng trắng bóng.
Là một nụ cười rất giản dị.
Tô Hiểu Mạn rất thích nụ cười tràn ngập thiện ý này của cô bé, dáng vẻ quê mùa, tuy không phải rất đẹp nhưng lại cho người ta một loại cảm giác gió thổi vào biển lúa dưới ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro