Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Anh Ấy Thích Tô...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-10-01 16:21:04
“Tôi cũng biết!” Vương Thu Hương lại to gan trèo lên tường một lần nữa, không đợi người khác mở miệng thì liền ồn ào: “Là Lưu Quý Tân. Chắc chắn là anh ta. Thằng nhóc kia cũng không xấu nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy anh ta không được tự nhiên cho lắm, cả ngày cười tủm tỉm nhưng lại không thuận mắt bằng đồng chí Tiểu Phương. Hóa ra là cũng không phải do tôi nghĩ nhiều.”
Công an trừng mắt nhìn bà ta một cái.
Vương Thu Hương không dám nói thêm.
Công an cảnh cáo: “Trương Tiểu Phương, nếu nói bậy và làm giả chứng cứ để vu khống người khác, cộng với việc cô đánh ngất đồng chí Phương Kiếm Bình thì chúng tôi thật sự có thể bắt cô về đồn đấy.”
Trương Tiểu Phương: “Không tin thì mấy người cứ hỏi xung quanh đi. Trong thôn của chúng tôi, tất cả đều biết là Lưu Quý Tân thích Đoạn Y Nhiên mà, nhưng mà có một điều tôi vẫn chưa nghĩ thông được.”
Vương Thu Hương không nhịn được phải nói: “Cô mà có thể nghĩ thông suốt thì mới là lạ đấy.”
Công an lạnh lùng nói: “Câm miệng! Tiểu Phương, cô nói đi.”
Trương Tiểu Phương thật sự nghĩ không ra: “Đoạn Y Nhiên không thích anh ta, nhưng cho dù là lúc tắt lửa tối đèn, không thấy rõ mặt thì cũng có thể biết được anh ta là ai chứ. Giống như tôi thích Phương Kiếm Bình vậy, chỉ cần anh ấy đến gần là tôi có thể ngửi được mùi hương trên người ----”
Cao Tố Lan nhanh chóng che miệng con gái nhà mình lại.
Trương Tiểu Phương lắc đầu tránh ra, không nói như vậy thì làm sao nói tiếp được chứ, mẹ của cô thật sự quá quấy rối.
Công an thở dài một hơi rồi tách hai mẹ con ra: “Tôi vẫn còn chưa hỏi xong.”
Cao Tố Lan buông tay, trừng mắt nhìn con gái: “Không được nói bừa.”
Trương Tiểu Phương tìm bừa một lý do: “Cô ta khẳng định đã đã xem quá nhiều [Người mù đại điêu] rồi.”
Hai vị công an không hiểu được.
Cha Trương và Cao Tố Lan cũng lắc đầu, đừng nhìn bọn họ, bọn họ cũng không hiểu đâu. Nếu biết con gái có lá gan lớn như vậy thì bọn họ đã sớm nhét cô trở lại trong bụng để tái tạo rồi.
Công an chỉ có thể đặt hy vọng lên người của Phương Kiếm Bình.
Phương Kiếm Bình hỏi: “Cô nói chính là [Thần điêu hiệp lữ] đúng không?”
“Không giống sao?” Trương Tiểu Phương trong lòng hơi bồn chồn, sẽ không thật sự đã đọc qua rồi chứ.
Phương Kiếm Bình không biết nên nói cô như thế nào nữa, chưa thấy qua có người nào ngu xuẩn mà lại không tự nhận như này.
Vậy mà cô còn nói với lẽ rất đương nhiên.
“Tất nhiên là không giống rồi.” Phương Kiếm Bình giải thích cho mấy vị công an: “Đây là một bộ tiểu thuyết võ hiệp, do tiên sinh Tra Lương Tranh viết. Nói bút danh của ông ấy thì mọi người cũng không biết, ông ấy là em họ của Từ Chí Ma, chị họ Tưởng Anh của ông ấy là vợ của tiên sinh Tiền Học Sâm.”
Hai vị được nhắc đến sau thật sự quá nổi tiếng rồi, chỉ cần đã biết chữ thì sẽ đều biết hai người này.
Công an hỏi: “Tiểu Phương nói là đọc nhiều quyển sách này thì có nghĩa là gì?”
Phương Kiếm Bình nói: “Trong sách có một nhân vật rất thích nữ chính, bởi vì võ công của nữ chính quá cao cường cho nên vẫn luôn không dám hành động gì với cô ấy. Một đêm nọ, nữ chính gặp rắc rối không thể nhìn thấy gì, anh ta liền giả bộ thành nam chính và đến gần nữ chính, rồi sau đó liền như vậy.” Anh dừng lại một chút: “Câu chuyện này không được đăng ở trên báo trong nước, trong nhà Lưu Quý Tân có bà con họ hàng ở bên nước ngoài, từng đọc qua truyện này, cũng từng kể với chúng tôi. Tất cả mọi người ở trong khu nhà của thanh niên trí thức đều biết nhưng mà tôi cũng không xác định được là anh ta có phải đã học từ trong truyện này hay không.”
Công an bừng tỉnh hiểu ra: “Khó trách các đồng chí nữ của chúng tôi khi kiểm tra thân thể của cô ấy đã nói rằng cô ấy không bị thương, giống như tự nguyện. Nếu cô ấy không thích Lưu Quý Tân thì ngày đó cô ấy đã coi Lưu Quý Tân thành ai?”
Vương Thu Hương ho khan một tiếng.
Công an quay đầu lại.
Vương Thu Hương bĩu môi về phía Phương Kiếm Bình.
Công an cực kỳ ngạc nhiên.
Trương Tiểu Phương che ở phía trước Phương Kiếm Bình, cho dù anh không thích cô thì anh cũng là của nữ chính. Đoạn Y Nhiên ngu xuẩn thành như vậy, nếu Phương Kiếm Bình ở cùng một chỗ với cô ta thì thà rằng ở cùng với Trương Tiểu Phương trước đây còn hơn. Ít nhất trong mấy năm ở thôn này thì nguyên chủ vẫn có thể bảo vệ anh không bị người khác bắt nạt.
Trong trí nhớ thì Đoạn Y Nhiên không cao bằng nguyên chủ, sức lực cũng không thể so sánh với nguyên chủ được. Phương Kiếm Bình ở cùng một chỗ với cô ta thì còn phải chăm sóc ngược lại cô ta, nếu ngộ nhỡ hai người có một đứa con dưới nông thôn thì anh còn có thể bị cô ta liên lụy cả đời.
Trương Tiểu Phương cảm thấy chỉ có cô mới có thể kéo được Phương Kiếm Bình ra ngoài: “Phương Kiếm Bình không thích cô ta. Anh ấy thích tôi nhất!”
Công an trừng mắt nhìn bà ta một cái.
Vương Thu Hương không dám nói thêm.
Công an cảnh cáo: “Trương Tiểu Phương, nếu nói bậy và làm giả chứng cứ để vu khống người khác, cộng với việc cô đánh ngất đồng chí Phương Kiếm Bình thì chúng tôi thật sự có thể bắt cô về đồn đấy.”
Trương Tiểu Phương: “Không tin thì mấy người cứ hỏi xung quanh đi. Trong thôn của chúng tôi, tất cả đều biết là Lưu Quý Tân thích Đoạn Y Nhiên mà, nhưng mà có một điều tôi vẫn chưa nghĩ thông được.”
Vương Thu Hương không nhịn được phải nói: “Cô mà có thể nghĩ thông suốt thì mới là lạ đấy.”
Công an lạnh lùng nói: “Câm miệng! Tiểu Phương, cô nói đi.”
Trương Tiểu Phương thật sự nghĩ không ra: “Đoạn Y Nhiên không thích anh ta, nhưng cho dù là lúc tắt lửa tối đèn, không thấy rõ mặt thì cũng có thể biết được anh ta là ai chứ. Giống như tôi thích Phương Kiếm Bình vậy, chỉ cần anh ấy đến gần là tôi có thể ngửi được mùi hương trên người ----”
Cao Tố Lan nhanh chóng che miệng con gái nhà mình lại.
Trương Tiểu Phương lắc đầu tránh ra, không nói như vậy thì làm sao nói tiếp được chứ, mẹ của cô thật sự quá quấy rối.
Công an thở dài một hơi rồi tách hai mẹ con ra: “Tôi vẫn còn chưa hỏi xong.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Tố Lan buông tay, trừng mắt nhìn con gái: “Không được nói bừa.”
Trương Tiểu Phương tìm bừa một lý do: “Cô ta khẳng định đã đã xem quá nhiều [Người mù đại điêu] rồi.”
Hai vị công an không hiểu được.
Cha Trương và Cao Tố Lan cũng lắc đầu, đừng nhìn bọn họ, bọn họ cũng không hiểu đâu. Nếu biết con gái có lá gan lớn như vậy thì bọn họ đã sớm nhét cô trở lại trong bụng để tái tạo rồi.
Công an chỉ có thể đặt hy vọng lên người của Phương Kiếm Bình.
Phương Kiếm Bình hỏi: “Cô nói chính là [Thần điêu hiệp lữ] đúng không?”
“Không giống sao?” Trương Tiểu Phương trong lòng hơi bồn chồn, sẽ không thật sự đã đọc qua rồi chứ.
Phương Kiếm Bình không biết nên nói cô như thế nào nữa, chưa thấy qua có người nào ngu xuẩn mà lại không tự nhận như này.
Vậy mà cô còn nói với lẽ rất đương nhiên.
“Tất nhiên là không giống rồi.” Phương Kiếm Bình giải thích cho mấy vị công an: “Đây là một bộ tiểu thuyết võ hiệp, do tiên sinh Tra Lương Tranh viết. Nói bút danh của ông ấy thì mọi người cũng không biết, ông ấy là em họ của Từ Chí Ma, chị họ Tưởng Anh của ông ấy là vợ của tiên sinh Tiền Học Sâm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai vị được nhắc đến sau thật sự quá nổi tiếng rồi, chỉ cần đã biết chữ thì sẽ đều biết hai người này.
Công an hỏi: “Tiểu Phương nói là đọc nhiều quyển sách này thì có nghĩa là gì?”
Phương Kiếm Bình nói: “Trong sách có một nhân vật rất thích nữ chính, bởi vì võ công của nữ chính quá cao cường cho nên vẫn luôn không dám hành động gì với cô ấy. Một đêm nọ, nữ chính gặp rắc rối không thể nhìn thấy gì, anh ta liền giả bộ thành nam chính và đến gần nữ chính, rồi sau đó liền như vậy.” Anh dừng lại một chút: “Câu chuyện này không được đăng ở trên báo trong nước, trong nhà Lưu Quý Tân có bà con họ hàng ở bên nước ngoài, từng đọc qua truyện này, cũng từng kể với chúng tôi. Tất cả mọi người ở trong khu nhà của thanh niên trí thức đều biết nhưng mà tôi cũng không xác định được là anh ta có phải đã học từ trong truyện này hay không.”
Công an bừng tỉnh hiểu ra: “Khó trách các đồng chí nữ của chúng tôi khi kiểm tra thân thể của cô ấy đã nói rằng cô ấy không bị thương, giống như tự nguyện. Nếu cô ấy không thích Lưu Quý Tân thì ngày đó cô ấy đã coi Lưu Quý Tân thành ai?”
Vương Thu Hương ho khan một tiếng.
Công an quay đầu lại.
Vương Thu Hương bĩu môi về phía Phương Kiếm Bình.
Công an cực kỳ ngạc nhiên.
Trương Tiểu Phương che ở phía trước Phương Kiếm Bình, cho dù anh không thích cô thì anh cũng là của nữ chính. Đoạn Y Nhiên ngu xuẩn thành như vậy, nếu Phương Kiếm Bình ở cùng một chỗ với cô ta thì thà rằng ở cùng với Trương Tiểu Phương trước đây còn hơn. Ít nhất trong mấy năm ở thôn này thì nguyên chủ vẫn có thể bảo vệ anh không bị người khác bắt nạt.
Trong trí nhớ thì Đoạn Y Nhiên không cao bằng nguyên chủ, sức lực cũng không thể so sánh với nguyên chủ được. Phương Kiếm Bình ở cùng một chỗ với cô ta thì còn phải chăm sóc ngược lại cô ta, nếu ngộ nhỡ hai người có một đứa con dưới nông thôn thì anh còn có thể bị cô ta liên lụy cả đời.
Trương Tiểu Phương cảm thấy chỉ có cô mới có thể kéo được Phương Kiếm Bình ra ngoài: “Phương Kiếm Bình không thích cô ta. Anh ấy thích tôi nhất!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro