Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Nhìn Người Gọi...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-10-01 16:21:04
Tổ trưởng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy ngoại hình của Phương Kiếm Bình thì trong mắt của ông ấy hiện lên một chút ngạc nhiên, sau đó liền hiểu rõ.
Bí thư chi bộ Trương nhìn thấy khuôn mặt của tổ trưởng thì trong mắt của ông cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sải bước lướt qua con gái nhà mình: “Tiểu Tôn, là anh à?”
Tổ trưởng Tôn nghe được giọng nói vui vẻ kia thì cũng rất khó hiểu, sau khi nhìn kỹ thì đang tính há mồm nói gì lại nhanh chóng nuốt xuống: “Ông là Phương Kiếm Bình à?” Giọng điệu rõ ràng rất khó tin, còn vội vàng nháy mắt với ông.
Cha Trương mấy năm nay vẫn luôn đấu trí đấu sức với những người lười biếng, hoặc đám đàn bà chanh chua trong thôn, nên đầu óc của ông còn nhạy bén hơn cả khi đi tham gia quân đội nữa, lập tức nói: “Tôi không phải là Phương Kiếm Bình, tôi là cha vợ của anh ấy.”
Tổ trưởng Tôn: “Là cha của Trương Tiểu Phương, bí thư chi bộ của thôn họ Trương, đúng không?”
Cha Trương gật đầu.
Tổ trưởng Tôn tiếp tục hỏi: “Tôi nghe Tiểu Triệu nói rằng tối hôm qua Phương Kiếm Bình vẫn luôn ở cùng một chỗ với con gái Trương Tiểu Phương của ông hả?”
Trương Tiểu Phương đứng cùng một nơi với cha cô, người khác có thể không phát hiện ra giọng điệu mờ ám của cha cô và những hành động nhỏ của tổ trưởng Tôn, nhưng cô thì lại nhìn rất rõ ràng. Lại thấy tổ trưởng Tôn không cử người đi bắt Phương Kiếm Bình đầu tiên thì cũng biết là ông ta đang nghi ngờ có người khác giả mạo thư từ và dấu chân.
Xứng đáng là tổ trưởng đấy.
Trương Tiểu Phương yên tâm, thành thật trả lời: “Đúng vậy!”
Công an Tiểu Triệu không khỏi nhìn về phía cô.
Thấy cô chỉ nói hai chữ thì anh ta cực kỳ ngạc nhiên, cô ngốc này còn phân biệt đối xử nữa hả?
Tổ trưởng Tôn vẫy tay với Phương Kiếm Bình.
Tuy rằng Phương Kiếm Bình lớn hơn Trương Tiểu Phương hai tuổi, nhưng mà anh cũng chỉ mới 21 tuổi mà thôi. Lại đang ở nông thôn, không có người thân và bạn bè gì cả, còn trở thành người tình nghi phạm tội, cho dù trước kia lá gan của anh cũng khá lớn, nhưng lúc này cũng không nhịn được sự lo lắng và bất an, xoay người nhìn về phía hai cha con nhà họ Trương.
Trương Tiểu Phương đẩy anh một chút: “Tổ trưởng Tôn này nhìn có vẻ là một người tốt, đi đi.”
Công an Tiểu Triệu đột nhiên quay sang nhìn cô, ý của cô là gì vậy?
Phương Kiếm Bình nhìn cảnh này thì không hiểu sao lại muốn cười, nhưng mà sự bất an trong lòng cũng đã vơi đi một chút.
Tổ trưởng Tôn không hiểu gì quay sang nhìn Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu liền theo bản năng tránh tầm nhìn của ông ấy.
Tổ trưởng Tôn lập tức đã hiểu được, những thanh niên mới vào nghề chưa có nhiều kinh nghiệm, nhìn thấy mấy chứng cứ ở mặt ngoài thì liền xác định người tình nghi, sau đó liền đối xử với người tình nghi như tội phạm.
Khó trách anh ta đi lâu như vậy.
Khẳng định là đã bị hai cha con lớp trưởng cũ của ông dạy bảo làm người rồi.
Tiểu Triệu cũng mới hơn 20 tuổi, vẫn biết sĩ diện, nên tổ trưởng Tôn quyết định sẽ nói chuyện với anh ta sau khi trở về cục công an.
Tổ trưởng Tôn đứng trong vòng quây, chỉ vào hướng đông nam rồi nói: “Từ bên này đi vào, đừng phá hủy hiện trường.”
Phương Kiếm Bình nghe lời đi qua.
Tổ trưởng Tôn lập tức nói: “Đi đến phía sau của tôi.”
Cho dù Phương Kiếm Bình trước kia chưa từng giao tiếp với công an, nhưng cũng biết tình huống này hình như không đúng lắm.
Tổ trưởng Tôn kéo anh đứng ở phía sau của ông ấy.
Đám người Tạ Lan cũng đi theo đến, lập tức nhịn không được hỏi: “Ông đang làm gì vậy?”
Tổ trưởng Tôn trừng mắt nhìn đám người đang đứng ở ngoài vòng quây.
Đám người Tạ Lan lập tức không dám mở miệng nữa.
Công an Tiểu Triệu không dám tin chớp mắt một cái, không phải đang nằm mơ chứ. Nhưng mà những người này sao lại có cùng một kiểu cư xử - Nhìn người gọi món như Trương Tiểu Phương vậy.
Tổ trưởng Tôn quay sang vị công an già dặn ở bên cạnh: “Làm phiền ông.”
Vị công an già dặn đi đến bên cạnh dấu chân mà Phương Kiếm Bình vừa để lại, ngồi xổm xuống quan sát một lúc, sau đó lại chuyển sang quan sát bên kia, rồi đứng dậy đẩy kính mắt: “Giống như dự đoán của Tiểu Tôn, dấu chân lưu lại bên này quả thật là của số giày cỡ 42, nhưng hai chân của người đi giày thì chắc chắn chỉ cỡ 38, cùng lắm là 39, tuyệt đối không vượt qua được 40.”
Bí thư chi bộ Trương nhìn thấy khuôn mặt của tổ trưởng thì trong mắt của ông cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sải bước lướt qua con gái nhà mình: “Tiểu Tôn, là anh à?”
Tổ trưởng Tôn nghe được giọng nói vui vẻ kia thì cũng rất khó hiểu, sau khi nhìn kỹ thì đang tính há mồm nói gì lại nhanh chóng nuốt xuống: “Ông là Phương Kiếm Bình à?” Giọng điệu rõ ràng rất khó tin, còn vội vàng nháy mắt với ông.
Cha Trương mấy năm nay vẫn luôn đấu trí đấu sức với những người lười biếng, hoặc đám đàn bà chanh chua trong thôn, nên đầu óc của ông còn nhạy bén hơn cả khi đi tham gia quân đội nữa, lập tức nói: “Tôi không phải là Phương Kiếm Bình, tôi là cha vợ của anh ấy.”
Tổ trưởng Tôn: “Là cha của Trương Tiểu Phương, bí thư chi bộ của thôn họ Trương, đúng không?”
Cha Trương gật đầu.
Tổ trưởng Tôn tiếp tục hỏi: “Tôi nghe Tiểu Triệu nói rằng tối hôm qua Phương Kiếm Bình vẫn luôn ở cùng một chỗ với con gái Trương Tiểu Phương của ông hả?”
Trương Tiểu Phương đứng cùng một nơi với cha cô, người khác có thể không phát hiện ra giọng điệu mờ ám của cha cô và những hành động nhỏ của tổ trưởng Tôn, nhưng cô thì lại nhìn rất rõ ràng. Lại thấy tổ trưởng Tôn không cử người đi bắt Phương Kiếm Bình đầu tiên thì cũng biết là ông ta đang nghi ngờ có người khác giả mạo thư từ và dấu chân.
Xứng đáng là tổ trưởng đấy.
Trương Tiểu Phương yên tâm, thành thật trả lời: “Đúng vậy!”
Công an Tiểu Triệu không khỏi nhìn về phía cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cô chỉ nói hai chữ thì anh ta cực kỳ ngạc nhiên, cô ngốc này còn phân biệt đối xử nữa hả?
Tổ trưởng Tôn vẫy tay với Phương Kiếm Bình.
Tuy rằng Phương Kiếm Bình lớn hơn Trương Tiểu Phương hai tuổi, nhưng mà anh cũng chỉ mới 21 tuổi mà thôi. Lại đang ở nông thôn, không có người thân và bạn bè gì cả, còn trở thành người tình nghi phạm tội, cho dù trước kia lá gan của anh cũng khá lớn, nhưng lúc này cũng không nhịn được sự lo lắng và bất an, xoay người nhìn về phía hai cha con nhà họ Trương.
Trương Tiểu Phương đẩy anh một chút: “Tổ trưởng Tôn này nhìn có vẻ là một người tốt, đi đi.”
Công an Tiểu Triệu đột nhiên quay sang nhìn cô, ý của cô là gì vậy?
Phương Kiếm Bình nhìn cảnh này thì không hiểu sao lại muốn cười, nhưng mà sự bất an trong lòng cũng đã vơi đi một chút.
Tổ trưởng Tôn không hiểu gì quay sang nhìn Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu liền theo bản năng tránh tầm nhìn của ông ấy.
Tổ trưởng Tôn lập tức đã hiểu được, những thanh niên mới vào nghề chưa có nhiều kinh nghiệm, nhìn thấy mấy chứng cứ ở mặt ngoài thì liền xác định người tình nghi, sau đó liền đối xử với người tình nghi như tội phạm.
Khó trách anh ta đi lâu như vậy.
Khẳng định là đã bị hai cha con lớp trưởng cũ của ông dạy bảo làm người rồi.
Tiểu Triệu cũng mới hơn 20 tuổi, vẫn biết sĩ diện, nên tổ trưởng Tôn quyết định sẽ nói chuyện với anh ta sau khi trở về cục công an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tổ trưởng Tôn đứng trong vòng quây, chỉ vào hướng đông nam rồi nói: “Từ bên này đi vào, đừng phá hủy hiện trường.”
Phương Kiếm Bình nghe lời đi qua.
Tổ trưởng Tôn lập tức nói: “Đi đến phía sau của tôi.”
Cho dù Phương Kiếm Bình trước kia chưa từng giao tiếp với công an, nhưng cũng biết tình huống này hình như không đúng lắm.
Tổ trưởng Tôn kéo anh đứng ở phía sau của ông ấy.
Đám người Tạ Lan cũng đi theo đến, lập tức nhịn không được hỏi: “Ông đang làm gì vậy?”
Tổ trưởng Tôn trừng mắt nhìn đám người đang đứng ở ngoài vòng quây.
Đám người Tạ Lan lập tức không dám mở miệng nữa.
Công an Tiểu Triệu không dám tin chớp mắt một cái, không phải đang nằm mơ chứ. Nhưng mà những người này sao lại có cùng một kiểu cư xử - Nhìn người gọi món như Trương Tiểu Phương vậy.
Tổ trưởng Tôn quay sang vị công an già dặn ở bên cạnh: “Làm phiền ông.”
Vị công an già dặn đi đến bên cạnh dấu chân mà Phương Kiếm Bình vừa để lại, ngồi xổm xuống quan sát một lúc, sau đó lại chuyển sang quan sát bên kia, rồi đứng dậy đẩy kính mắt: “Giống như dự đoán của Tiểu Tôn, dấu chân lưu lại bên này quả thật là của số giày cỡ 42, nhưng hai chân của người đi giày thì chắc chắn chỉ cỡ 38, cùng lắm là 39, tuyệt đối không vượt qua được 40.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro