Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Tết Bím Tóc 1
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-10-01 16:21:04
Trương Tiểu Phương sửng sốt, cảm nhận được sự tiếp xúc của ngón tay trên da đầu, không khỏi nuốt nước bọt rồi lắp bắp hỏi: “Chải, chải cái gì?”
“Chải tóc.” Phương Kiếm Bình nhìn lớp dầu trên tóc của cô thì nhịn không được phải nhíu mày: “Nên gội đầu rồi, sau khi ăn cơm tối xong thì đun nước để gội đầu đi, gội xong là có thể chải đầu.”
Trương Tiểu Phương không nhịn được chớp chớp mắt, không giống như đang nằm mơ, liền vươn tay nhéo nhẹ bản thân một cái, ôi mẹ ơi, thật là đau!
Tất cả điều này là sự thật à?
Mẹ kiếp!
Chuyện này ai mà chịu được?
Khó trách nguyên chủ thích anh như vậy.
Phương Kiếm Bình cuối cùng thì có biết bản thân đang làm cái gì không?
Anh biết rõ.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác thì Phương Kiếm Bình cũng không dám làm như vậy.
Ở trong lòng của anh thì Trương Tiểu Phương chỉ là một đứa trẻ có tâm trí chưa trưởng thành mà thôi.
Một đứa trẻ không có giới tính ở trong mắt của anh.
“Tôi không biết tết hai bím tóc, tóc của cô cứ luôn chạy sang phía bên kia, chúng ta tết một bím tóc thôi, được không?”
Trương Tiểu Phương lấy lại tinh thần, gật đầu liên tục: “Ôi ---- Đau, đau, đau…”
“Tóc của cô ở trong tay tôi, cô gật đầu xuống thì không đau mới là lạ.”
Trương Tiểu Phương nói thầm trong lòng, còn không phải là lỗi của anh sao?
“Nhưng mà anh khiến tôi bị đau.”
Phương Kiếm Bình cảm thấy bản thân không thể tranh cãi với cô: “Tôi sai hả?”
“Xin lỗi thì ai chẳng nói được. Phạt anh về sau mỗi ngày đều phải chải tóc cho tôi.”
Phương Kiếm Bình hoàn toàn không hề ngoài ý muốn, cô có thể phân biệt rõ ràng phải trái thì sẽ không phải là Trương Tiểu Phương: “Chuyện sau này thì nói sau đi, dây buộc tóc đâu? Đưa cho tôi.”
Trương Tiểu Phương nhìn quanh bốn phía.
Phương Kiếm Bình nhìn thấy trên giường có một thứ màu đen, còn đen hơn cả tóc của cô nữa, cầm lên nhìn thì đúng là dây buộc tóc rồi. Nhưng nhìn kỹ hơn thì hình như nó có màu đỏ ở bên trong.
“Tìm được rồi, cái này của cô đã quá cũ, để lúc sau tôi đi mua cho cô một cái mới.”
Trương Tiểu Phương theo bản năng đang muốn gật đầu thì chợt nhận ra tóc của cô vẫn còn đang ở trong tay anh: “Anh có tiền không? Tôi có tiền này, dùng tiền của tôi đi. Về sau anh chính là người của tôi -----”
Phương Kiếm Bình hơi dùng sức trên tay.
Trương Tiểu Phương bị đau, không thể không nuốt lại những lời còn chưa nói.
Phương Kiếm Bình hài lòng: “Được rồi.”
Trương Tiểu Phương hơi nhếch miệng, oán thầm, đúng là một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi.
Cô quay đầu lại, nở một nụ cười tươi trên mặt: “Tôi có đẹp không?”
Phương Kiếm Bình nhìn bộ dạng ngây ngốc cùng với một đống tro bụi trên mặt của cô thì lập tức cảm thấy hơi cay mắt: “Nhanh đi rửa mặt đi.”
Trương Tiểu Phương đương nhiên biết bộ dạng của bản thân cô bây giờ trông rất ngốc nghếch.
Không ngốc như vậy thì làm sao có thể khiến anh dỡ bỏ sự phòng bị được.
Nếu cô là một người bình thường thì đừng nói đến việc giúp cô chải tóc, Phương Kiếm Bình không cho cô một cái tát thì là do anh có phong độ mà thôi.
Trương Tiểu Phương giả làm mặt quỷ với anh.
Phương Kiếm Bình dùng một tay đẩy đầu cô ra rồi đi ra bên ngoài.
Trương Tiểu Phương đi theo, nhảy nhót về phía phòng bếp: “Mẹ, nhìn tóc của con này, có đẹp hay không?”
Cao Tố Lan ngước mắt lên nhìn một chút, hai bím tóc được tết lại thành một bím, chải tóc ra phía sau, lộ ra vầng trán trơn bóng, bớt đi một chút ngây thơ và thêm vào một chút trưởng thành, giống như một cô gái lớn vậy.
“Cũng được.”
Trương Tiểu Phương ghét bỏ hét lớn: “Phương Kiếm Bình, anh chải tóc cho tôi kiểu gì vậy?”
Cao Tố Lan vội vàng hỏi: “Ai chải cho con ----” sau đó nhìn thấy người đứng ở phía sau cô: “Kiếm Bình chải tóc cho con hả?” Bà nhìn anh với vẻ mặt khó tin.
Phương Kiếm Bình bị bà nhìn đến mức mặt hơi nóng bừng, giấu đầu hở đuôi giải thích: “Tóc của Tiểu Phương nên được gội sạch, chúng đã bết lại và rất rối, cô ấy muốn cắt nó đi, cháu sợ có chuyện nên không dám để cho cô ấy cắt tóc.”
Tất nhiên Cao Tố Lan biết rằng Phương Kiếm Bình không có khả năng sẽ thích con gái ngốc nghếch nhà mình.
Chỉ là anh làm như vậy khiến cho Cao Tố Lan không biết nên nói gì. Dù sao thì trong lòng cũng cảm thấy khá khó chịu.
Đứa nhỏ tốt như vậy mà lại bị Tiểu Phương nhà bà liên lụy.
Ôi!
Bà phải trông chừng Tiểu Phương, không thể để con bé lại dùng sức mạnh ép buộc người ta nữa.
Ngộ nhỡ sinh một đứa nhỏ ra thì Phương Kiếm Bình sẽ có thể vì đứa nhỏ này mà cam chịu số phận ----- ở lại nông thôn cả đời.
Cao Tố Lan bảo con gái nhà mình quay người lại.
Trương Tiểu Phương không hiểu ra sao.
Cao Tố Lan đành phải tự quay người cô lại, sau đó đánh giá kiểu tóc của cô một chút, thấy có hơi xiêu vẹo: “Nhìn từ đằng trước thì không thấy ra sao, nhưng nhìn từ phía sau thì lại thấy rất đẹp.”
“Chải tóc.” Phương Kiếm Bình nhìn lớp dầu trên tóc của cô thì nhịn không được phải nhíu mày: “Nên gội đầu rồi, sau khi ăn cơm tối xong thì đun nước để gội đầu đi, gội xong là có thể chải đầu.”
Trương Tiểu Phương không nhịn được chớp chớp mắt, không giống như đang nằm mơ, liền vươn tay nhéo nhẹ bản thân một cái, ôi mẹ ơi, thật là đau!
Tất cả điều này là sự thật à?
Mẹ kiếp!
Chuyện này ai mà chịu được?
Khó trách nguyên chủ thích anh như vậy.
Phương Kiếm Bình cuối cùng thì có biết bản thân đang làm cái gì không?
Anh biết rõ.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác thì Phương Kiếm Bình cũng không dám làm như vậy.
Ở trong lòng của anh thì Trương Tiểu Phương chỉ là một đứa trẻ có tâm trí chưa trưởng thành mà thôi.
Một đứa trẻ không có giới tính ở trong mắt của anh.
“Tôi không biết tết hai bím tóc, tóc của cô cứ luôn chạy sang phía bên kia, chúng ta tết một bím tóc thôi, được không?”
Trương Tiểu Phương lấy lại tinh thần, gật đầu liên tục: “Ôi ---- Đau, đau, đau…”
“Tóc của cô ở trong tay tôi, cô gật đầu xuống thì không đau mới là lạ.”
Trương Tiểu Phương nói thầm trong lòng, còn không phải là lỗi của anh sao?
“Nhưng mà anh khiến tôi bị đau.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Kiếm Bình cảm thấy bản thân không thể tranh cãi với cô: “Tôi sai hả?”
“Xin lỗi thì ai chẳng nói được. Phạt anh về sau mỗi ngày đều phải chải tóc cho tôi.”
Phương Kiếm Bình hoàn toàn không hề ngoài ý muốn, cô có thể phân biệt rõ ràng phải trái thì sẽ không phải là Trương Tiểu Phương: “Chuyện sau này thì nói sau đi, dây buộc tóc đâu? Đưa cho tôi.”
Trương Tiểu Phương nhìn quanh bốn phía.
Phương Kiếm Bình nhìn thấy trên giường có một thứ màu đen, còn đen hơn cả tóc của cô nữa, cầm lên nhìn thì đúng là dây buộc tóc rồi. Nhưng nhìn kỹ hơn thì hình như nó có màu đỏ ở bên trong.
“Tìm được rồi, cái này của cô đã quá cũ, để lúc sau tôi đi mua cho cô một cái mới.”
Trương Tiểu Phương theo bản năng đang muốn gật đầu thì chợt nhận ra tóc của cô vẫn còn đang ở trong tay anh: “Anh có tiền không? Tôi có tiền này, dùng tiền của tôi đi. Về sau anh chính là người của tôi -----”
Phương Kiếm Bình hơi dùng sức trên tay.
Trương Tiểu Phương bị đau, không thể không nuốt lại những lời còn chưa nói.
Phương Kiếm Bình hài lòng: “Được rồi.”
Trương Tiểu Phương hơi nhếch miệng, oán thầm, đúng là một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi.
Cô quay đầu lại, nở một nụ cười tươi trên mặt: “Tôi có đẹp không?”
Phương Kiếm Bình nhìn bộ dạng ngây ngốc cùng với một đống tro bụi trên mặt của cô thì lập tức cảm thấy hơi cay mắt: “Nhanh đi rửa mặt đi.”
Trương Tiểu Phương đương nhiên biết bộ dạng của bản thân cô bây giờ trông rất ngốc nghếch.
Không ngốc như vậy thì làm sao có thể khiến anh dỡ bỏ sự phòng bị được.
Nếu cô là một người bình thường thì đừng nói đến việc giúp cô chải tóc, Phương Kiếm Bình không cho cô một cái tát thì là do anh có phong độ mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Tiểu Phương giả làm mặt quỷ với anh.
Phương Kiếm Bình dùng một tay đẩy đầu cô ra rồi đi ra bên ngoài.
Trương Tiểu Phương đi theo, nhảy nhót về phía phòng bếp: “Mẹ, nhìn tóc của con này, có đẹp hay không?”
Cao Tố Lan ngước mắt lên nhìn một chút, hai bím tóc được tết lại thành một bím, chải tóc ra phía sau, lộ ra vầng trán trơn bóng, bớt đi một chút ngây thơ và thêm vào một chút trưởng thành, giống như một cô gái lớn vậy.
“Cũng được.”
Trương Tiểu Phương ghét bỏ hét lớn: “Phương Kiếm Bình, anh chải tóc cho tôi kiểu gì vậy?”
Cao Tố Lan vội vàng hỏi: “Ai chải cho con ----” sau đó nhìn thấy người đứng ở phía sau cô: “Kiếm Bình chải tóc cho con hả?” Bà nhìn anh với vẻ mặt khó tin.
Phương Kiếm Bình bị bà nhìn đến mức mặt hơi nóng bừng, giấu đầu hở đuôi giải thích: “Tóc của Tiểu Phương nên được gội sạch, chúng đã bết lại và rất rối, cô ấy muốn cắt nó đi, cháu sợ có chuyện nên không dám để cho cô ấy cắt tóc.”
Tất nhiên Cao Tố Lan biết rằng Phương Kiếm Bình không có khả năng sẽ thích con gái ngốc nghếch nhà mình.
Chỉ là anh làm như vậy khiến cho Cao Tố Lan không biết nên nói gì. Dù sao thì trong lòng cũng cảm thấy khá khó chịu.
Đứa nhỏ tốt như vậy mà lại bị Tiểu Phương nhà bà liên lụy.
Ôi!
Bà phải trông chừng Tiểu Phương, không thể để con bé lại dùng sức mạnh ép buộc người ta nữa.
Ngộ nhỡ sinh một đứa nhỏ ra thì Phương Kiếm Bình sẽ có thể vì đứa nhỏ này mà cam chịu số phận ----- ở lại nông thôn cả đời.
Cao Tố Lan bảo con gái nhà mình quay người lại.
Trương Tiểu Phương không hiểu ra sao.
Cao Tố Lan đành phải tự quay người cô lại, sau đó đánh giá kiểu tóc của cô một chút, thấy có hơi xiêu vẹo: “Nhìn từ đằng trước thì không thấy ra sao, nhưng nhìn từ phía sau thì lại thấy rất đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro