[Thập Niên 70] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán
Chương 35
2024-11-10 18:05:33
Nhị Cẩu bĩu môi, đoán rằng có lẽ hôm nay anh lại phải lên núi, nên không hỏi thêm nữa. Trực tiếp cầm bình nước của Lục Chinh, tiện miệng bảo: “Anh Lục, em quên mang nước, uống một hớp nước của anh nhé!”
Lục Chinh trầm giọng “Ừ” một tiếng.
Nhưng khi hạ lưỡi liềm xuống, anh bỗng nhớ đến hình ảnh buổi sáng khi người phụ nữ kia cầm bình nước của anh uống từng ngụm nhỏ.
Lưỡi liềm trong tay anh đột nhiên rơi xuống đất. Anh bước vài bước lớn chạy đến, giật lại bình nước từ tay Nhị Cẩu: “Cậu ra sông uống đi, hôm nay không cho mượn.”
“Tại sao?” Nhị Cẩu vừa thấy bình nước đến tay đã bị lấy mất, miệng khát khô, trong lòng bắt đầu sốt ruột.
Lục Chinh há miệng, không biết nói thế nào.
Bình thường anh rửa bình nước mỗi ngày, Nhị Cẩu cũng chỉ uống qua miệng bình, theo lý mà nói chẳng có gì. Nhưng anh vẫn không muốn.
“Anh Nhị Cẩu, anh có muốn uống bát chè đậu xanh mát không?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai họ.
Giọng này đối với Nhị Cẩu chẳng khác nào tiếng nhạc trời, cậu vội gật đầu, “Có chứ!”
Lục Chinh nhìn sang, thì ra là Lâm Hạ đến. Thế thì chẳng liên quan gì đến anh nữa, Lục Chinh lại nhặt lưỡi liềm lên.
“Anh Lục Chinh, anh có muốn uống không?” Lâm Hạ thấy Lục Chinh đi, liền bưng bát chè bước tới bên cạnh anh.
Lục Chinh lắc đầu: “Tôi không uống.”
Anh còn phải cắt lúa mì, có người nào đó chắc đang đứng đó tội nghiệp đợi anh đến giúp.
Lâm Hạ cuống lên: “Anh uống một bát đi. Em để trong giếng làm lạnh, còn cho thêm đường, giải nhiệt lắm!”
Nhị Cẩu uống xong, gật gù nói thêm: “Anh Lục, uống một bát đi! Chè đậu xanh này còn đặc hơn cháo mẹ em nấu ở nhà!”
Lục Chinh liếc Nhị Cẩu một cái:“Thế mẹ cậu nấu là nước vo gạo à?”
Nhị Cẩu đỏ mặt cúi đầu: “Nói, nói gì đấy! Em chỉ đang ví von thôi mà!”
Rồi cậu lại quay lại làm việc.
Lâm Hạ thấy Lục Chinh không động đậy, bèn tiến lại gần hơn: “Anh Lục Chinh, anh uống đi, các bác trai bác gái đều uống rồi, các bác gái còn khen ngon lắm!”
Để không tỏ ra quá chú ý đến Lục Chinh. Trước khi mang chè đến cho anh, cô ta đã cho mọi người uống hết rồi, để lại cho anh một bát đặc nhất và ngọt nhất.
Lâm Hạ cẩn thận nhìn trộm Lục Chinh. Quai hàm anh sắc bén, đôi mắt đào hoa long lanh, đôi môi mỏng khẽ mím.
Cô ta trước đây sao lại không nhận ra Lục Chinh đẹp trai đến thế nhỉ? Tim Lâm Hạ đập thình thịch.
Lục Chinh nhướng mày: “Mấy cô gái kia đều khen ngon à?”
Lâm Hạ sợ anh không uống, nghe anh hỏi liền vui mừng, lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Em cho khá nhiều đường, các chị ấy rất thích!”
Lục Chinh đứng lên hỏi: “Con gái đều thích ăn đường?”
Anh nhớ trước đây chị hai của anh từng nói, lúc Lâm Hạ nhắc đến thì anh mới nhớ ra.
Lâm Hạ ngẩn người, cái này có liên quan gì đến uống chè đậu xanh không?
Nhưng cô vẫn nhiệt tình nói: “Đúng vậy, nhưng em thấy con trai cũng thích ăn đường. Bây giờ đường quý mà, đúng không?”
Lục Chinh gật đầu, cúi người cắt lúa mì: “Cảm ơn, tôi không khát, cô để người khác uống đi.”
Lâm Hạ không ngờ nói đến thế mà anh vẫn từ chối, vội bổ sung: “Mọi người đều uống, chỉ mình anh chưa uống thôi!”
Lục Chinh trầm giọng “Ừ” một tiếng.
Nhưng khi hạ lưỡi liềm xuống, anh bỗng nhớ đến hình ảnh buổi sáng khi người phụ nữ kia cầm bình nước của anh uống từng ngụm nhỏ.
Lưỡi liềm trong tay anh đột nhiên rơi xuống đất. Anh bước vài bước lớn chạy đến, giật lại bình nước từ tay Nhị Cẩu: “Cậu ra sông uống đi, hôm nay không cho mượn.”
“Tại sao?” Nhị Cẩu vừa thấy bình nước đến tay đã bị lấy mất, miệng khát khô, trong lòng bắt đầu sốt ruột.
Lục Chinh há miệng, không biết nói thế nào.
Bình thường anh rửa bình nước mỗi ngày, Nhị Cẩu cũng chỉ uống qua miệng bình, theo lý mà nói chẳng có gì. Nhưng anh vẫn không muốn.
“Anh Nhị Cẩu, anh có muốn uống bát chè đậu xanh mát không?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai họ.
Giọng này đối với Nhị Cẩu chẳng khác nào tiếng nhạc trời, cậu vội gật đầu, “Có chứ!”
Lục Chinh nhìn sang, thì ra là Lâm Hạ đến. Thế thì chẳng liên quan gì đến anh nữa, Lục Chinh lại nhặt lưỡi liềm lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh Lục Chinh, anh có muốn uống không?” Lâm Hạ thấy Lục Chinh đi, liền bưng bát chè bước tới bên cạnh anh.
Lục Chinh lắc đầu: “Tôi không uống.”
Anh còn phải cắt lúa mì, có người nào đó chắc đang đứng đó tội nghiệp đợi anh đến giúp.
Lâm Hạ cuống lên: “Anh uống một bát đi. Em để trong giếng làm lạnh, còn cho thêm đường, giải nhiệt lắm!”
Nhị Cẩu uống xong, gật gù nói thêm: “Anh Lục, uống một bát đi! Chè đậu xanh này còn đặc hơn cháo mẹ em nấu ở nhà!”
Lục Chinh liếc Nhị Cẩu một cái:“Thế mẹ cậu nấu là nước vo gạo à?”
Nhị Cẩu đỏ mặt cúi đầu: “Nói, nói gì đấy! Em chỉ đang ví von thôi mà!”
Rồi cậu lại quay lại làm việc.
Lâm Hạ thấy Lục Chinh không động đậy, bèn tiến lại gần hơn: “Anh Lục Chinh, anh uống đi, các bác trai bác gái đều uống rồi, các bác gái còn khen ngon lắm!”
Để không tỏ ra quá chú ý đến Lục Chinh. Trước khi mang chè đến cho anh, cô ta đã cho mọi người uống hết rồi, để lại cho anh một bát đặc nhất và ngọt nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hạ cẩn thận nhìn trộm Lục Chinh. Quai hàm anh sắc bén, đôi mắt đào hoa long lanh, đôi môi mỏng khẽ mím.
Cô ta trước đây sao lại không nhận ra Lục Chinh đẹp trai đến thế nhỉ? Tim Lâm Hạ đập thình thịch.
Lục Chinh nhướng mày: “Mấy cô gái kia đều khen ngon à?”
Lâm Hạ sợ anh không uống, nghe anh hỏi liền vui mừng, lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Em cho khá nhiều đường, các chị ấy rất thích!”
Lục Chinh đứng lên hỏi: “Con gái đều thích ăn đường?”
Anh nhớ trước đây chị hai của anh từng nói, lúc Lâm Hạ nhắc đến thì anh mới nhớ ra.
Lâm Hạ ngẩn người, cái này có liên quan gì đến uống chè đậu xanh không?
Nhưng cô vẫn nhiệt tình nói: “Đúng vậy, nhưng em thấy con trai cũng thích ăn đường. Bây giờ đường quý mà, đúng không?”
Lục Chinh gật đầu, cúi người cắt lúa mì: “Cảm ơn, tôi không khát, cô để người khác uống đi.”
Lâm Hạ không ngờ nói đến thế mà anh vẫn từ chối, vội bổ sung: “Mọi người đều uống, chỉ mình anh chưa uống thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro