[Thập Niên 70] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán
Chương 41
2024-11-10 18:05:33
Lục Chinh phải kiềm chế đến run cả tay mới không ôm lấy cô. Anh đè nén niềm vui trong lòng, khẽ đáp: “Ừ, để tôi làm, em nghỉ đi.”
Anh đã nghe cô nói không chỉ một lần về việc muốn sống tốt với anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe cô thật sự nói với mình.
Vệ Tinh Tinh không bực bội với câu trả lời ngắn gọn của anh. Cô buông vòng tay khỏi eo anh, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, chớp chớp mắt nói: “Vậy anh về sớm nhé, em sẽ nấu món ngon cho anh.”
Lục Chinh gật đầu, anh không có can đảm để ôm cô. Nhưng khi cơ thể mềm mại của cô rời đi, anh lại thấy tiếc nuối.
Vệ Tinh Tinh vẫy tay chào, rồi đi về.
Lục Chinh nhìn bóng dáng thon thả của cô khuất dần khỏi tầm mắt, thật ra anh vừa muốn hỏi một câu: “Vậy em còn thích Cảnh Sâm không?”
Anh không thể thốt ra lời, ai cũng biết trước đây Vệ Tinh Tinh rất thích Cảnh Sâm, anh sợ nghe câu trả lời đó.
Nhưng nếu cô nói không thích nữa, anh cũng sẽ lo sợ. Anh chỉ là một chàng trai nghèo, còn cô là cô gái thành phố xinh đẹp, bố mẹ cô có công việc đàng hoàng, hai anh trai còn là cán bộ trong quân đội.
Anh là con cháu địa chủ, bị đè nén hết sức, cả đời cũng không ngẩng đầu lên được.
Lục Chinh nhặt lại đôi găng tay, bước vào ruộng đậu còn dang dở.
Rời khỏi cánh đồng, khi bước ra đường làng, Vệ Tinh Tinh mới nhận ra mình đã toát hết cả mồ hôi. Nhưng không phải do nắng nóng, mà là do vừa rồi cô căng thẳng khi chủ động ôm lấy Lục Chinh.
Lần đầu tiên cô biết yêu, vừa nãy tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trời ơi... So với đêm hôm đó còn hồi hộp hơn nhiều. Lúc đó cô say bí tỉ, đầu óc mơ hồ, mọi hành động đều hoàn toàn là bản năng...
Có phải là thích không nhỉ? Vệ Tinh Tinh không khỏi tự hỏi trong đầu.
Tâm trí cô vẫn còn mơ màng. Cho đến khi đi tới giữa làng, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ, xen lẫn với tiếng trẻ con khóc.
Vệ Tinh Tinh giật mình, giọng người bên trong nghe như rất đau đớn. Phản ứng đầu tiên của cô là, có khi nào có kẻ xông vào nhà cướp không?
Ngay lập tức cô lắc đầu, không thể nào. Thời này điều kiện kinh tế của các gia đình đều gần giống nhau, có giàu hơn thì cũng không đáng để cướp. Mà có cướp thì chắc chỉ đến chỗ của đám thanh niên trí thức thôi, vì chỉ có họ mới có chút tiền.
Vậy thì tiếng kêu này là gì nhỉ? Cô nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh. Nhà của Lâm Hạ sao? Vệ Tinh Tinh nhìn cánh cửa phía trước, khẽ nhíu mày.
Do dự một lát, cô cất tiếng hỏi lớn: "Bên trong có chuyện gì vậy? Có cần giúp đỡ không?"
Người bên trong như bắt được cọng rơm cứu mạng, giọng run rẩy nói: "Cửa... cửa không khóa, em gái ơi... cứu, cứu tôi với!"
Vệ Tinh Tinh lập tức đẩy cửa chạy vào. Cảnh tượng bên trong suýt khiến cô sợ đến bật khóc.
Một người phụ nữ mang thai đang nằm ngã giữa sân, mặt mày tái nhợt. Dưới đất là một vũng nước pha máu, tay của người phụ nữ bấu chặt vào cái bụng cao nhô lên, tay kia đau đến nỗi bấm vào nền đất để lại dấu máu.
Cả người cô ta đã ướt đẫm mồ hôi. Bên cạnh còn có một đứa trẻ ngồi khóc, trông rất đáng sợ.
"Cứu... cứu tôi với..." Người phụ nữ đưa tay về phía cô, toàn thân run rẩy vì đau đớn.
Anh đã nghe cô nói không chỉ một lần về việc muốn sống tốt với anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe cô thật sự nói với mình.
Vệ Tinh Tinh không bực bội với câu trả lời ngắn gọn của anh. Cô buông vòng tay khỏi eo anh, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, chớp chớp mắt nói: “Vậy anh về sớm nhé, em sẽ nấu món ngon cho anh.”
Lục Chinh gật đầu, anh không có can đảm để ôm cô. Nhưng khi cơ thể mềm mại của cô rời đi, anh lại thấy tiếc nuối.
Vệ Tinh Tinh vẫy tay chào, rồi đi về.
Lục Chinh nhìn bóng dáng thon thả của cô khuất dần khỏi tầm mắt, thật ra anh vừa muốn hỏi một câu: “Vậy em còn thích Cảnh Sâm không?”
Anh không thể thốt ra lời, ai cũng biết trước đây Vệ Tinh Tinh rất thích Cảnh Sâm, anh sợ nghe câu trả lời đó.
Nhưng nếu cô nói không thích nữa, anh cũng sẽ lo sợ. Anh chỉ là một chàng trai nghèo, còn cô là cô gái thành phố xinh đẹp, bố mẹ cô có công việc đàng hoàng, hai anh trai còn là cán bộ trong quân đội.
Anh là con cháu địa chủ, bị đè nén hết sức, cả đời cũng không ngẩng đầu lên được.
Lục Chinh nhặt lại đôi găng tay, bước vào ruộng đậu còn dang dở.
Rời khỏi cánh đồng, khi bước ra đường làng, Vệ Tinh Tinh mới nhận ra mình đã toát hết cả mồ hôi. Nhưng không phải do nắng nóng, mà là do vừa rồi cô căng thẳng khi chủ động ôm lấy Lục Chinh.
Lần đầu tiên cô biết yêu, vừa nãy tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời ơi... So với đêm hôm đó còn hồi hộp hơn nhiều. Lúc đó cô say bí tỉ, đầu óc mơ hồ, mọi hành động đều hoàn toàn là bản năng...
Có phải là thích không nhỉ? Vệ Tinh Tinh không khỏi tự hỏi trong đầu.
Tâm trí cô vẫn còn mơ màng. Cho đến khi đi tới giữa làng, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ, xen lẫn với tiếng trẻ con khóc.
Vệ Tinh Tinh giật mình, giọng người bên trong nghe như rất đau đớn. Phản ứng đầu tiên của cô là, có khi nào có kẻ xông vào nhà cướp không?
Ngay lập tức cô lắc đầu, không thể nào. Thời này điều kiện kinh tế của các gia đình đều gần giống nhau, có giàu hơn thì cũng không đáng để cướp. Mà có cướp thì chắc chỉ đến chỗ của đám thanh niên trí thức thôi, vì chỉ có họ mới có chút tiền.
Vậy thì tiếng kêu này là gì nhỉ? Cô nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh. Nhà của Lâm Hạ sao? Vệ Tinh Tinh nhìn cánh cửa phía trước, khẽ nhíu mày.
Do dự một lát, cô cất tiếng hỏi lớn: "Bên trong có chuyện gì vậy? Có cần giúp đỡ không?"
Người bên trong như bắt được cọng rơm cứu mạng, giọng run rẩy nói: "Cửa... cửa không khóa, em gái ơi... cứu, cứu tôi với!"
Vệ Tinh Tinh lập tức đẩy cửa chạy vào. Cảnh tượng bên trong suýt khiến cô sợ đến bật khóc.
Một người phụ nữ mang thai đang nằm ngã giữa sân, mặt mày tái nhợt. Dưới đất là một vũng nước pha máu, tay của người phụ nữ bấu chặt vào cái bụng cao nhô lên, tay kia đau đến nỗi bấm vào nền đất để lại dấu máu.
Cả người cô ta đã ướt đẫm mồ hôi. Bên cạnh còn có một đứa trẻ ngồi khóc, trông rất đáng sợ.
"Cứu... cứu tôi với..." Người phụ nữ đưa tay về phía cô, toàn thân run rẩy vì đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro