[Thập Niên 70] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán
Chương 9
2024-11-10 18:05:33
Phản ứng vô thức của cơ thể khiến Lục Chinh giật mình, anh vội vàng siết chặt chăn dưới giường, cố quên đi những hình ảnh trong đầu.
... Ngay cả chính anh cũng thấy mình trở nên kỳ lạ.
Buổi sáng, Vệ Tinh Tinh bị đánh thức bởi một ngón tay chọc vào. Cô bực bội nắm lấy ngón tay đó, rồi cắn một cái thật mạnh. Cô còn tưởng đang ở nhà mình, và người đánh thức cô là cô bạn thân.
“Nếu không muốn đi thì cứ ngủ tiếp đi.”
Nhưng giọng nói nghe được lại là giọng nam trầm thấp.
Vệ Tinh Tinh lập tức mở to mắt, nhanh chóng ngồi dậy, “Tôi đi!”
Cô nhìn Lục Chinh, anh đã thay đồ xong cầm sẵn dụng cụ trên tay. Anh cao cao, mảnh khảnh, mặc bộ quần áo cũ từ hôm qua đi làm, một tay vẫn còn nắm tay cô.
Vệ Tinh Tinh bĩu môi, đây gọi là gọi cô dậy sao? Như thể chỉ làm động tác tượng trưng để đánh thức cô vậy.
Nắm lấy tay Lục Chinh đứng dậy, cô nhanh chóng ra sân rửa mặt. Miệng không quên nhắc, “Anh đợi tôi nhé! Tôi sẽ xong ngay thôi!”
Lục Chinh đứng yên tại chỗ, nhìn ngón tay bị cô cắn, không biết phải làm sao.
Trong lòng có chút vui mừng, nhưng lại không kìm được nghĩ cô đã từng cắn tay người khác như thế chưa? Như Cảnh Sâm chẳng hạn?
Vệ Tinh Tinh rửa mặt xong, thay một bộ đồ làm việc. Lục Chinh đưa cho cô một cái bánh bắp. Vệ Tinh Tinh vừa định nói cảm ơn, Lục Chinh đã lên tiếng trước.
“Không ăn cái này, lát nữa làm không nổi đâu.”
Sợ cô không ăn, nên chiếc bánh bắp này anh còn trộn thêm chút bột mì trắng còn sót lại. Anh biết cô tiểu thư, không quen ăn những thứ này. Sáng hôm qua đã nhìn ra rồi, nhưng bột mì trắng không còn nhiều.
Thực ra, sáng nay Lục Chinh cũng không muốn ăn lắm. Sau khi ăn đồ cô nấu, anh mới nhận ra mình nấu ăn dở đến mức nào. Không phải vấn đề nguyên liệu, cho anh thịt và bột mì trắng cũng không thể nấu ngon được như vậy.
Anh nghĩ đến bánh bao thịt hôm qua mà nuốt nước bọt.
Sáng nay anh dậy sớm, đã lên núi sau làng xem. Hôm qua cái bẫy bắt được một con thỏ rừng, anh đã làm thịt xong và để trong bếp rồi, trưa nay lại kiếm chút bột mì trắng. Không biết cô gói bánh bao thịt thỏ có ngon không...
Vệ Tinh Tinh cũng không định không ăn. Cô biết hôm qua cô làm như vậy chắc chắn anh không vui rồi. Hơn nữa lát nữa còn làm việc nặng, kiểu gì cũng phải ăn.
Cô nhìn Lục Chinh, đôi mắt anh đen nhánh mà trầm mặc. Không phải đang giận đấy chứ?
Cô ăn mấy miếng, ngẩng đầu giải thích: “Hôm qua chúng ta mới cưới mà, tôi chỉ muốn ăn ngon một chút thôi. Sau này không thế nữa, được không? Thật ra cái này cũng ngon mà.”
Cô nói xong, lại khó nhọc nuốt thêm một miếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Lục Chinh nhìn nụ cười cứng cỏi của cô, tự nhiên thấy có chút xót xa.
Anh cũng nghe qua về cuộc sống sung sướng của Vệ Tinh Tinh trước kia. Vệ Tinh Tinh sinh ra trong gia đình giàu có, lại là con gái út được cưng chiều. Nhà Lâm Hạ đã cưng cô ấy lắm rồi, nhưng Vệ Tinh Tinh ở thành phố mới thực sự được sống như công chúa.
Vậy mà lại phải lấy anh, sống trong căn nhà tồi tàn nhất làng này.
... Ngay cả chính anh cũng thấy mình trở nên kỳ lạ.
Buổi sáng, Vệ Tinh Tinh bị đánh thức bởi một ngón tay chọc vào. Cô bực bội nắm lấy ngón tay đó, rồi cắn một cái thật mạnh. Cô còn tưởng đang ở nhà mình, và người đánh thức cô là cô bạn thân.
“Nếu không muốn đi thì cứ ngủ tiếp đi.”
Nhưng giọng nói nghe được lại là giọng nam trầm thấp.
Vệ Tinh Tinh lập tức mở to mắt, nhanh chóng ngồi dậy, “Tôi đi!”
Cô nhìn Lục Chinh, anh đã thay đồ xong cầm sẵn dụng cụ trên tay. Anh cao cao, mảnh khảnh, mặc bộ quần áo cũ từ hôm qua đi làm, một tay vẫn còn nắm tay cô.
Vệ Tinh Tinh bĩu môi, đây gọi là gọi cô dậy sao? Như thể chỉ làm động tác tượng trưng để đánh thức cô vậy.
Nắm lấy tay Lục Chinh đứng dậy, cô nhanh chóng ra sân rửa mặt. Miệng không quên nhắc, “Anh đợi tôi nhé! Tôi sẽ xong ngay thôi!”
Lục Chinh đứng yên tại chỗ, nhìn ngón tay bị cô cắn, không biết phải làm sao.
Trong lòng có chút vui mừng, nhưng lại không kìm được nghĩ cô đã từng cắn tay người khác như thế chưa? Như Cảnh Sâm chẳng hạn?
Vệ Tinh Tinh rửa mặt xong, thay một bộ đồ làm việc. Lục Chinh đưa cho cô một cái bánh bắp. Vệ Tinh Tinh vừa định nói cảm ơn, Lục Chinh đã lên tiếng trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không ăn cái này, lát nữa làm không nổi đâu.”
Sợ cô không ăn, nên chiếc bánh bắp này anh còn trộn thêm chút bột mì trắng còn sót lại. Anh biết cô tiểu thư, không quen ăn những thứ này. Sáng hôm qua đã nhìn ra rồi, nhưng bột mì trắng không còn nhiều.
Thực ra, sáng nay Lục Chinh cũng không muốn ăn lắm. Sau khi ăn đồ cô nấu, anh mới nhận ra mình nấu ăn dở đến mức nào. Không phải vấn đề nguyên liệu, cho anh thịt và bột mì trắng cũng không thể nấu ngon được như vậy.
Anh nghĩ đến bánh bao thịt hôm qua mà nuốt nước bọt.
Sáng nay anh dậy sớm, đã lên núi sau làng xem. Hôm qua cái bẫy bắt được một con thỏ rừng, anh đã làm thịt xong và để trong bếp rồi, trưa nay lại kiếm chút bột mì trắng. Không biết cô gói bánh bao thịt thỏ có ngon không...
Vệ Tinh Tinh cũng không định không ăn. Cô biết hôm qua cô làm như vậy chắc chắn anh không vui rồi. Hơn nữa lát nữa còn làm việc nặng, kiểu gì cũng phải ăn.
Cô nhìn Lục Chinh, đôi mắt anh đen nhánh mà trầm mặc. Không phải đang giận đấy chứ?
Cô ăn mấy miếng, ngẩng đầu giải thích: “Hôm qua chúng ta mới cưới mà, tôi chỉ muốn ăn ngon một chút thôi. Sau này không thế nữa, được không? Thật ra cái này cũng ngon mà.”
Cô nói xong, lại khó nhọc nuốt thêm một miếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Lục Chinh nhìn nụ cười cứng cỏi của cô, tự nhiên thấy có chút xót xa.
Anh cũng nghe qua về cuộc sống sung sướng của Vệ Tinh Tinh trước kia. Vệ Tinh Tinh sinh ra trong gia đình giàu có, lại là con gái út được cưng chiều. Nhà Lâm Hạ đã cưng cô ấy lắm rồi, nhưng Vệ Tinh Tinh ở thành phố mới thực sự được sống như công chúa.
Vậy mà lại phải lấy anh, sống trong căn nhà tồi tàn nhất làng này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro