Chương 30 - Lời Này Là Anh Nói Đấy Nhé!
Cô Ấy Có Thể Là...
Tô Chỉ
2024-08-14 18:38:25
Hắn mặc dù là thích Liễu Y Y, nhưng là một người trung thực lại sinh trưởng ở địa phương nông thôn, kỳ thật hắn cũng chưa từng có hi vọng xa vời Liễu Y Y có thể cho hắn bao nhiêu hồi đáp, đơn thuần chỉ là đem Liễu Y Y xem như nữ thần mà thầm mến để hắn cảm thấy mình có một loại cảm giác cao thượng, chỉ khi nào nữ thần bước xuống khỏi thần đàn, nguyện ý cùng hắn kết thành bạn lữ, hắn mới ngược lại cảm thấy khó tin.
Lý Tam Hổ nhất thời cũng không rõ cảm thụ lúc này, nhưng tuyệt đối không phải là cảm giác vui mừng như điên giống như hắn nghĩ mình sẽ có, ngược lại có một chút thất lạc, giống như bản thân đã chờ đợi rất lâu một mục tiêu vô cùng khó khăn mới có thể đạt được, kết quả nháy mắt một cái, liền được đặt ở ngay bên cạnh. Cái này khiến hắn có một loại cảm giác không chân thật, vượt ra khỏi phạm vi nội tâm của hắn có khả năng tiếp nhận.
Lý Tam Hổ nhíu nhíu mày, ngay thẳng nói: "Quan tâm đồng chí nữ là việc phải làm, tôi đối với đồng chí nữ trong đội sản xuất chúng ta đều đối xử như nhau, đồng chí Liễu nhưng không nên hiểu lầm."
Liễu Y Y lập tức liền ngây ngẩn cả người, còn muốn nói tiếp cái gì, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tiểu thuyết đã phát xong, nhóm thanh niên trí thức nhao nhao về kí túc xá của mình đi ngủ. Mã Tú Trân cũng nấu xong canh gừng bưng tới, trông thấy Lý Tam Hổ không có vào phòng mà vẫn đứng ở dưới mái hiên như cũ.
Cô cũng không biết vì sao trái tim ban nãy bị nhấc lên đã buông lỏng xuống, trên bộ mặt nghiêm túc lập tức mang vẻ tươi cười, hỏi hắn: “Anh sao lại không đi vào, là do tôi ở đây nên không tiện sao? Bây giờ tôi. . ."
Mã Tú Trân lời còn chưa nói hết, Lý Tam Hổ lại đi trước một bước, mở dù đi vào trong màn mưa, quay đầu nói với cô: "Đồng chí Mã chăm sóc tốt cho đồng chí Liễu đi, cô ấy có thể là sốt đến hồ đồ rồi."
Nếu không phải do sốt hồ đồ rồi, làm sao có thể nói với hắn những lời ấy?
Mã Tú Trân liền nhìn thấy Lý Tam Hổ bộ pháp mạnh mẽ rời đi, hắn thậm chí cũng không quay đầu lại, lúc đi không có nửa điểm dây dưa.
Phải biết rằng là. . .mới hai ngày trước, hắn còn đi theo một bang đám lưu manh trong đội sản xuất, trốn ở đằng sau chuồng bò nhìn lén Liễu Y Y đấy! Nhưng Liễu Y Y không hề thích bị họ nhìn lén, bởi vì có họ, cô ta chỉ có thể bày ra dáng vẻ đang ra sức làm việc, bởi vậy sau khi về đến kí túc xá cô ta còn nhiều lần tìm cô tố cáo đấy.
Liễu Y Y hoàn toàn không hiểu vì sao đột nhiên Lý Tam Hổ lãnh đạm với mình như vậy. . . Hắn hai ngày trước rõ ràng còn trốn ở bên ngoài chuồng bò nhìn lén cô mà? Thấy cô làm mệt, hắn còn vụng trộm cầm xẻng hốt giúp nàng rất nhiều phân trâu. Hắn thích mình như vậy. . . Quan tâm mình. . . Nghe được mình thổ lộ, tại sao có thể bước đi không quay đầu lại như vậy chứ?
Cô lập tức cảm thấy lòng mình như chìm vào trong khe nứt của tảng băng, thậm chí xấu hổ với một phen thổ lộ của mình lúc nãy!
"Lý Tam Ca đi rồi!" Mã Tú Trân bưng canh gừng vào phòng, trông thấy Liễu Y Y lắp bắp, cũng cảm thấy rất khó giải thích.
Liễu Y Y nhận lấy canh gừng cô đưa tới uống một ngụm, trên mặt không biểu tình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Mã Tú Trân nói: "Chị Tú Trân, chị cảm thấy Lý Tam Ca thích em không?"
Người toàn đội sản xuất đều biết Lý Tam Hổ thích Liễu Y Y, cái này còn phải hỏi sao? Nhưng Mã Tú Trân chính là không muốn trả lời cô ta vấn đề này, trước kia cô cảm thấy Liễu Y Y bởi vì là con gái gia đình tư bản, tính cách yếu đuối, thân thể được nuông chiều cũng không phải là vấn đề gì to lớn, nhưng bây giờ cô phát hiện mình đối với cô ta sự kiên nhẫn càng ngày càng ít.
"Vấn đề này cô nên tự mình đi hỏi anh ta." Mã Tú Trân lạnh lùng trả lời cô ta một câu, thấy đôi mắt Liễu Y Y lại ngập nước lên, phảng phất chịu ủy khuất lớn.
Thời tiết đầu tháng sáu chính là thời điểm muỗi hoành hành, Cái màn rách rưới của Triệu gia căn bản ngăn cản không nổi con muỗi tập kích.
Triệu Quốc Đống bị âm thanh ông ông làm cho không có chút buồn ngủ, hai tay của hắn gối lên cái ót, híp lại con ngươi, bên trong một mảng tiếng ông ông, phảng phất nhìn thấy gương mặt trắng nõn có chút phiếm hồng của Lý Ngọc Phượng. Cô gương mặt kia quá non, nếu mà bị muỗi đốt, vậy thì gọi là bị phá tướng rồi.
Triệu Quốc Đống nghĩ đến không có ý định ngủ, nhịn không được xoay người nhìn thoáng qua bọc kẹo nhỏ hắn đặt ở bên cạnh gối đầu. Hắn cả đời này cũng chưa từng ăn nhiều kẹo như vậy, chỉ nhìn qua một chút, đều cảm thấy trong miệng giống như liếm được mật đường vậy.
Triệu Quốc Đống nghĩ nghĩ, từ bên trong lấy ra một viên kẹo, lột ra một góc giấy gói kẹo liếm liếm, tư vị ngọt ngào từ trên đầu lưỡi lập tức lan ra đầy khoang miệng.
Trách không được Lý Ngọc Phượng nói, trên đời này sẽ không có người không thích ăn kẹo? Cái này đại khái đúng thật là không có.
Triệu Quốc Đống không suy nghĩ nhiều nữa, bóc giấy gói kẹo, đem nguyên một viên kẹo đều nhét vào trong miệng, hưởng thụ ngọt ngào tư vị khó có được. Đáng tiếc hắn cho cô xác ve, nấu thành thuốc lại là đắng. . . Triệu Quốc Đống nghĩ tới đây, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy. Cô cho mình nhiều kẹo như vậy, lúc cô uống thuốc đắng thì làm thế nào?
Lý Tam Hổ nhất thời cũng không rõ cảm thụ lúc này, nhưng tuyệt đối không phải là cảm giác vui mừng như điên giống như hắn nghĩ mình sẽ có, ngược lại có một chút thất lạc, giống như bản thân đã chờ đợi rất lâu một mục tiêu vô cùng khó khăn mới có thể đạt được, kết quả nháy mắt một cái, liền được đặt ở ngay bên cạnh. Cái này khiến hắn có một loại cảm giác không chân thật, vượt ra khỏi phạm vi nội tâm của hắn có khả năng tiếp nhận.
Lý Tam Hổ nhíu nhíu mày, ngay thẳng nói: "Quan tâm đồng chí nữ là việc phải làm, tôi đối với đồng chí nữ trong đội sản xuất chúng ta đều đối xử như nhau, đồng chí Liễu nhưng không nên hiểu lầm."
Liễu Y Y lập tức liền ngây ngẩn cả người, còn muốn nói tiếp cái gì, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tiểu thuyết đã phát xong, nhóm thanh niên trí thức nhao nhao về kí túc xá của mình đi ngủ. Mã Tú Trân cũng nấu xong canh gừng bưng tới, trông thấy Lý Tam Hổ không có vào phòng mà vẫn đứng ở dưới mái hiên như cũ.
Cô cũng không biết vì sao trái tim ban nãy bị nhấc lên đã buông lỏng xuống, trên bộ mặt nghiêm túc lập tức mang vẻ tươi cười, hỏi hắn: “Anh sao lại không đi vào, là do tôi ở đây nên không tiện sao? Bây giờ tôi. . ."
Mã Tú Trân lời còn chưa nói hết, Lý Tam Hổ lại đi trước một bước, mở dù đi vào trong màn mưa, quay đầu nói với cô: "Đồng chí Mã chăm sóc tốt cho đồng chí Liễu đi, cô ấy có thể là sốt đến hồ đồ rồi."
Nếu không phải do sốt hồ đồ rồi, làm sao có thể nói với hắn những lời ấy?
Mã Tú Trân liền nhìn thấy Lý Tam Hổ bộ pháp mạnh mẽ rời đi, hắn thậm chí cũng không quay đầu lại, lúc đi không có nửa điểm dây dưa.
Phải biết rằng là. . .mới hai ngày trước, hắn còn đi theo một bang đám lưu manh trong đội sản xuất, trốn ở đằng sau chuồng bò nhìn lén Liễu Y Y đấy! Nhưng Liễu Y Y không hề thích bị họ nhìn lén, bởi vì có họ, cô ta chỉ có thể bày ra dáng vẻ đang ra sức làm việc, bởi vậy sau khi về đến kí túc xá cô ta còn nhiều lần tìm cô tố cáo đấy.
Liễu Y Y hoàn toàn không hiểu vì sao đột nhiên Lý Tam Hổ lãnh đạm với mình như vậy. . . Hắn hai ngày trước rõ ràng còn trốn ở bên ngoài chuồng bò nhìn lén cô mà? Thấy cô làm mệt, hắn còn vụng trộm cầm xẻng hốt giúp nàng rất nhiều phân trâu. Hắn thích mình như vậy. . . Quan tâm mình. . . Nghe được mình thổ lộ, tại sao có thể bước đi không quay đầu lại như vậy chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lập tức cảm thấy lòng mình như chìm vào trong khe nứt của tảng băng, thậm chí xấu hổ với một phen thổ lộ của mình lúc nãy!
"Lý Tam Ca đi rồi!" Mã Tú Trân bưng canh gừng vào phòng, trông thấy Liễu Y Y lắp bắp, cũng cảm thấy rất khó giải thích.
Liễu Y Y nhận lấy canh gừng cô đưa tới uống một ngụm, trên mặt không biểu tình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Mã Tú Trân nói: "Chị Tú Trân, chị cảm thấy Lý Tam Ca thích em không?"
Người toàn đội sản xuất đều biết Lý Tam Hổ thích Liễu Y Y, cái này còn phải hỏi sao? Nhưng Mã Tú Trân chính là không muốn trả lời cô ta vấn đề này, trước kia cô cảm thấy Liễu Y Y bởi vì là con gái gia đình tư bản, tính cách yếu đuối, thân thể được nuông chiều cũng không phải là vấn đề gì to lớn, nhưng bây giờ cô phát hiện mình đối với cô ta sự kiên nhẫn càng ngày càng ít.
"Vấn đề này cô nên tự mình đi hỏi anh ta." Mã Tú Trân lạnh lùng trả lời cô ta một câu, thấy đôi mắt Liễu Y Y lại ngập nước lên, phảng phất chịu ủy khuất lớn.
Thời tiết đầu tháng sáu chính là thời điểm muỗi hoành hành, Cái màn rách rưới của Triệu gia căn bản ngăn cản không nổi con muỗi tập kích.
Triệu Quốc Đống bị âm thanh ông ông làm cho không có chút buồn ngủ, hai tay của hắn gối lên cái ót, híp lại con ngươi, bên trong một mảng tiếng ông ông, phảng phất nhìn thấy gương mặt trắng nõn có chút phiếm hồng của Lý Ngọc Phượng. Cô gương mặt kia quá non, nếu mà bị muỗi đốt, vậy thì gọi là bị phá tướng rồi.
Triệu Quốc Đống nghĩ đến không có ý định ngủ, nhịn không được xoay người nhìn thoáng qua bọc kẹo nhỏ hắn đặt ở bên cạnh gối đầu. Hắn cả đời này cũng chưa từng ăn nhiều kẹo như vậy, chỉ nhìn qua một chút, đều cảm thấy trong miệng giống như liếm được mật đường vậy.
Triệu Quốc Đống nghĩ nghĩ, từ bên trong lấy ra một viên kẹo, lột ra một góc giấy gói kẹo liếm liếm, tư vị ngọt ngào từ trên đầu lưỡi lập tức lan ra đầy khoang miệng.
Trách không được Lý Ngọc Phượng nói, trên đời này sẽ không có người không thích ăn kẹo? Cái này đại khái đúng thật là không có.
Triệu Quốc Đống không suy nghĩ nhiều nữa, bóc giấy gói kẹo, đem nguyên một viên kẹo đều nhét vào trong miệng, hưởng thụ ngọt ngào tư vị khó có được. Đáng tiếc hắn cho cô xác ve, nấu thành thuốc lại là đắng. . . Triệu Quốc Đống nghĩ tới đây, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy. Cô cho mình nhiều kẹo như vậy, lúc cô uống thuốc đắng thì làm thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro