Chương 30 - Lời Này Là Anh Nói Đấy Nhé!
Dáng Người Này...
Tô Chỉ
2024-08-14 18:38:25
Triệu Quốc Đống thấy Lý Ngọc Phượng đã phát hiện ra mình, có chút ngượng ngùng quay đầu. Hắn vừa rồi một đường đội mũ rơm đi tới, bây giờ đứng dưới gốc cây mới cởi mũ xuống, lấy dùng làm quạt, thỉnh thoảng có chút thấp thỏm liếc nhìn bên kia, sợ cô liếc nhìn nhưng không đi qua.
Lý Ngọc Phượng liếc nhìn Triệu Quốc Đống, hắn một tay chống nạnh, cố tỏ vẻ trấn định, cứ thế cố ý không đi qua.
Hừ….Muốn cùng người khác nói chuyện thì trực tiếp một chút, né tránh cái gì chứ? Lý Ngọc Phượng cố ý nghiêng đầu sang chổ khác, tiếp tục nói chuyện với Mã Tú Trân.
“Chị Tú Trân, chị nghĩ quốc gia lúc nào đó có khôi phục thi đại học hay không?”
Mã Tú Trân là người thông minh, thấy Lý Ngọc Phượng lôi kéo nàng nói chuyện, biết cô không vui qua bên kia, liền cười bắt chuyện.
“Chị cũng không biết, nhưng đọc nhiều sách chung quy không có chỗ xấu.” Mã Tú Trân tiếp tục cúi đầu lật sách, cũng trông thấy Lý Ngọc Phượng cuộn cuộn lọn tóc dài, len lén liếc nhìn về phía bên kia.
Ở chỗ đó trồng một cây thuỷ sam, thân ảnh Triệu Quốc Đống dưới gốc thuỷ sam lúc ẩn lúc hiện.
“Người ở nơi đó chờ em đấy, em còn chưa đi qua?” Loại tâm tình thấp thỏm khi mới biết yêu nay Mã Tú Trân cũng hiểu được một chút, vỗ vỗ tay cô ấy bảo: “Một lúc nữa buổi trưa thu công, nơi này liền nhiều người.”
Lý Ngọc Phượng mặt hơi đỏ lên, xem chừng Triệu Quốc Đống tìm mình cũng không phải vì chuyện tốt lành gì, một người chăm chỉ lao động như vậy, bỏ được thời gian chạy tới đây, sao có thể là chuyện tốt?
“Chị nói hắn có thể đánh em hay không?” Lý Ngọc Phượng trong lòng có chút lo sợ, sắc mặt tối hôm qua của Triệu Quốc Đống, Mã Tú Trân cũng đã nhìn thấy rồi đấy.
Mã Tú Trân vừa nghe cô nói lời này, liền ngồi thẳng lưng, nắm chặt tay cô nói: “Em đi qua bên đó nhưng cứ đứng bên bờ ruộng đừng có đi xa, nếu hắn làm loạn, em liền la lên!”
Hình như…..hắn cũng không đến mức như vậy đi? Nghĩ đến Triệu Quốc Đống sau này trở thành đệ nhất phú hào, nhân phẩm cũng sẽ không kém.
Huống gì hôm nay cô còn lại vừa cho hắn trứng gà, cô đã lấy lòng hắn như vậy…..
Nghĩ đến trứng gà Lý Ngọc Phượng đầu óc liền cảnh giác một chút, chẳng lẽ Triệu Gia Đống cái tiểu tử thuốc kia đem mình bán rồi? Bằng không hắn gấp như vậy chạy qua tìm mình làm gì?
Lý Ngọc Phượng từ sụp gụ đứng lên, hơi hơi chỉnh lại đầu tóc của mình, bởi vì vừa rồi làm việc, nút áo đầu tiên của tay áo mở ra, lộ ra da thịt trắng hồng.
Lý Ngọc Phượng đem tay áo cuộn lên, trời quá nóng, trên người cô có chút dính.
Triệu Quốc Đống đứng dưới gốc thuỷ sam chờ một lát, lại ngẩng đầu lên quả nhiên thấy Lý Ngọc Phượng không đi qua chỗ hắn, hắn nhíu mày có chút âm trầm, duỗi cổ lại đưa mắt nhìn, mới thấy Lý Ngọc Phượng vung hai bím tóc từ dưới gốc hoè già đứng lên.
Cùng là bím tóc lớn, bím tóc của Tống Thu Lan cũng không có cảm giác gãi vào mắt vào tim người khác như vậy, đuôi bím rũ xuống bộ ngực căng phồng, lúc đi đường đều phập phồng lên xuống.
Dáng người này sao lại không dễ sinh chứ? Liền bộ ngực này cũng khẳng định tương lai nhiều sữa, sinh bốn năm sáu đứa….hoàn toàn không thành vấn đề gì!
Triệu Quốc Đống đột nhiên phát hiện hắn nghĩ quá nhiều…..Hắn xấu hổ vô cùng, trông thấy Lý Ngọc Phượng đã đến trước chân, máu từ bàn chân dồn hết lên não, cứng cổ cúi đầu không nói lời nào.
“Anh tìm tôi?”
Lý Ngọc Phượng đi tới bên người Triệu Quốc Đống, học các cô gái thời đại này biểu hiện thẹn thùng, cúi đầu liếc mắt một chút, tiếp tục nói: “Anh có gì thì cứ nói đi.”
Cô đứng thực sự quá gần rồi, cơ hồ như là cùng mình vai kề vai, Triệu Quốc Đống cúi đầu xuống liền có thể trông thấy vết mồ hôi trên da thịt trắng nõn nơi cổ áo có chút rộng mở, nhìn qua dường như còn ánh quảng mang.
Triệu Quốc Đống lùi một bước sang bên cạnh, lấy lại bình tĩnh mới từ trong túi lấy trứng gà móc ra, đưa cho Lý Ngọc Phượng nói: “Trả lại cho cô.”
Quả nhiên là….vấn đề của trứng gà! Thằng em chồng tương lai kia một chút cũng không đáng tin cậy, này làm cho Lý Ngọc Phượng cũng có chút buồn bực.
“Đây là cái gì?” Lý Ngọc Phượng quyết định đánh chết cũng không nhận nợ, giả bộ mờ mịt nhìn hắn, trên mặt mang theo mỉm cười nói: “Cho tôi ăn hả?”
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, nhìn cô đáy mắt lộ ý cười, ánh mắt cô nhìn người cứ như bị kim tiêm vậy, tiêm vào trái tim xót xót.
“Triệu Gia Đống đều nói cho tôi biết rồi, trứng gà hôm nay, màn thầu hôm qua….” Hắn không nói hai lời đem trứng gà nhét vào trong tay Lý Ngọc Phượng, sau đó tiếp tục lùi hai bước, cùng cô bảo trì một khoảng cách nhất định mới nói: “Cô về sau đừng như vậy, chúng ta không còn là đối tượng, không có quan hệ gì rồi.”
“Hôm qua mới ăn màn thầu của tôi…..hôm nay liền nói không còn quan hệ.” Lý Ngọc Phượng ngẩng đầu nhìn hắn, hận không thể cầm trứng gà đập lên mặt hắn, nhưng nhìn vẻ mặt đứng đắn đàng hoàng kia, vẫn là nhịn xuống rồi.
Lý Ngọc Phượng liếc nhìn Triệu Quốc Đống, hắn một tay chống nạnh, cố tỏ vẻ trấn định, cứ thế cố ý không đi qua.
Hừ….Muốn cùng người khác nói chuyện thì trực tiếp một chút, né tránh cái gì chứ? Lý Ngọc Phượng cố ý nghiêng đầu sang chổ khác, tiếp tục nói chuyện với Mã Tú Trân.
“Chị Tú Trân, chị nghĩ quốc gia lúc nào đó có khôi phục thi đại học hay không?”
Mã Tú Trân là người thông minh, thấy Lý Ngọc Phượng lôi kéo nàng nói chuyện, biết cô không vui qua bên kia, liền cười bắt chuyện.
“Chị cũng không biết, nhưng đọc nhiều sách chung quy không có chỗ xấu.” Mã Tú Trân tiếp tục cúi đầu lật sách, cũng trông thấy Lý Ngọc Phượng cuộn cuộn lọn tóc dài, len lén liếc nhìn về phía bên kia.
Ở chỗ đó trồng một cây thuỷ sam, thân ảnh Triệu Quốc Đống dưới gốc thuỷ sam lúc ẩn lúc hiện.
“Người ở nơi đó chờ em đấy, em còn chưa đi qua?” Loại tâm tình thấp thỏm khi mới biết yêu nay Mã Tú Trân cũng hiểu được một chút, vỗ vỗ tay cô ấy bảo: “Một lúc nữa buổi trưa thu công, nơi này liền nhiều người.”
Lý Ngọc Phượng mặt hơi đỏ lên, xem chừng Triệu Quốc Đống tìm mình cũng không phải vì chuyện tốt lành gì, một người chăm chỉ lao động như vậy, bỏ được thời gian chạy tới đây, sao có thể là chuyện tốt?
“Chị nói hắn có thể đánh em hay không?” Lý Ngọc Phượng trong lòng có chút lo sợ, sắc mặt tối hôm qua của Triệu Quốc Đống, Mã Tú Trân cũng đã nhìn thấy rồi đấy.
Mã Tú Trân vừa nghe cô nói lời này, liền ngồi thẳng lưng, nắm chặt tay cô nói: “Em đi qua bên đó nhưng cứ đứng bên bờ ruộng đừng có đi xa, nếu hắn làm loạn, em liền la lên!”
Hình như…..hắn cũng không đến mức như vậy đi? Nghĩ đến Triệu Quốc Đống sau này trở thành đệ nhất phú hào, nhân phẩm cũng sẽ không kém.
Huống gì hôm nay cô còn lại vừa cho hắn trứng gà, cô đã lấy lòng hắn như vậy…..
Nghĩ đến trứng gà Lý Ngọc Phượng đầu óc liền cảnh giác một chút, chẳng lẽ Triệu Gia Đống cái tiểu tử thuốc kia đem mình bán rồi? Bằng không hắn gấp như vậy chạy qua tìm mình làm gì?
Lý Ngọc Phượng từ sụp gụ đứng lên, hơi hơi chỉnh lại đầu tóc của mình, bởi vì vừa rồi làm việc, nút áo đầu tiên của tay áo mở ra, lộ ra da thịt trắng hồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Ngọc Phượng đem tay áo cuộn lên, trời quá nóng, trên người cô có chút dính.
Triệu Quốc Đống đứng dưới gốc thuỷ sam chờ một lát, lại ngẩng đầu lên quả nhiên thấy Lý Ngọc Phượng không đi qua chỗ hắn, hắn nhíu mày có chút âm trầm, duỗi cổ lại đưa mắt nhìn, mới thấy Lý Ngọc Phượng vung hai bím tóc từ dưới gốc hoè già đứng lên.
Cùng là bím tóc lớn, bím tóc của Tống Thu Lan cũng không có cảm giác gãi vào mắt vào tim người khác như vậy, đuôi bím rũ xuống bộ ngực căng phồng, lúc đi đường đều phập phồng lên xuống.
Dáng người này sao lại không dễ sinh chứ? Liền bộ ngực này cũng khẳng định tương lai nhiều sữa, sinh bốn năm sáu đứa….hoàn toàn không thành vấn đề gì!
Triệu Quốc Đống đột nhiên phát hiện hắn nghĩ quá nhiều…..Hắn xấu hổ vô cùng, trông thấy Lý Ngọc Phượng đã đến trước chân, máu từ bàn chân dồn hết lên não, cứng cổ cúi đầu không nói lời nào.
“Anh tìm tôi?”
Lý Ngọc Phượng đi tới bên người Triệu Quốc Đống, học các cô gái thời đại này biểu hiện thẹn thùng, cúi đầu liếc mắt một chút, tiếp tục nói: “Anh có gì thì cứ nói đi.”
Cô đứng thực sự quá gần rồi, cơ hồ như là cùng mình vai kề vai, Triệu Quốc Đống cúi đầu xuống liền có thể trông thấy vết mồ hôi trên da thịt trắng nõn nơi cổ áo có chút rộng mở, nhìn qua dường như còn ánh quảng mang.
Triệu Quốc Đống lùi một bước sang bên cạnh, lấy lại bình tĩnh mới từ trong túi lấy trứng gà móc ra, đưa cho Lý Ngọc Phượng nói: “Trả lại cho cô.”
Quả nhiên là….vấn đề của trứng gà! Thằng em chồng tương lai kia một chút cũng không đáng tin cậy, này làm cho Lý Ngọc Phượng cũng có chút buồn bực.
“Đây là cái gì?” Lý Ngọc Phượng quyết định đánh chết cũng không nhận nợ, giả bộ mờ mịt nhìn hắn, trên mặt mang theo mỉm cười nói: “Cho tôi ăn hả?”
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, nhìn cô đáy mắt lộ ý cười, ánh mắt cô nhìn người cứ như bị kim tiêm vậy, tiêm vào trái tim xót xót.
“Triệu Gia Đống đều nói cho tôi biết rồi, trứng gà hôm nay, màn thầu hôm qua….” Hắn không nói hai lời đem trứng gà nhét vào trong tay Lý Ngọc Phượng, sau đó tiếp tục lùi hai bước, cùng cô bảo trì một khoảng cách nhất định mới nói: “Cô về sau đừng như vậy, chúng ta không còn là đối tượng, không có quan hệ gì rồi.”
“Hôm qua mới ăn màn thầu của tôi…..hôm nay liền nói không còn quan hệ.” Lý Ngọc Phượng ngẩng đầu nhìn hắn, hận không thể cầm trứng gà đập lên mặt hắn, nhưng nhìn vẻ mặt đứng đắn đàng hoàng kia, vẫn là nhịn xuống rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro