Chương 30 - Lời Này Là Anh Nói Đấy Nhé!
Em Muốn Dùng Hà...
Tô Chỉ
2024-08-14 18:38:25
Thời điểm Lý Ngọc Phượng nghe xong câu nói này, trong lòng thình lình bật thốt ”ĐM”
Nhưng nàng lập tức liền bình tĩnh lại.
Vốn trong nguyên văn Liễu Y Y không có bị thương trong vụ mùa nên không có phát sinh tình tiết kịch bản này. Nhưng bây giờ với sự xuất hiện của cô, kịch bản đang thay đổi, nhưng tâm tư lắc lư của Lưu Chấn Hoa không có thay đổi, làm nguyên văn bản chính, hắn còn đang tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình, khiến Lý Ngọc Phượng khăng khăng một mực yêu mình, tiếp tục bảo trì mờ ám với Liễu Y Y.
Đương nhiên trong nguyên văn mọi việc đều do Lý Ngọc Phượng chủ động tích cực, mà Lưu Chấn Hoa chỉ là bị động tiếp nhận cho nên nhìn qua cũng không khiến người khác buồn nôn như hiện tại.
Tam tẩu này của cô quả nhiên là người tốt!
Lý Ngọc Phượng cúi đầu, giả bộ như thành thật suy nghĩ suy nghĩ, ngẩng đầu nói với Mã Tú Trân: “Chị Tú Trân, kì thực…..thuốc này vốn là đồng chí Lưu đưa cho em, em vốn không nghĩ nhận, nhưng nhớ tới đồng chí Liễu cũng bị thương, nên dự định mượn hoa hiến Phật, nếu đồng chí Liễu cũng có rồi, em cũng ngại ngùng nhận ý tốt của đồng chí Lưu.”
Cô ấy nói những lời này cực kì thành khẩn, để Mã Tú Trân cảm thấy hợp tình hợp lí, đồng thời cho rằng Lý Ngọc Phượng là một cô gái phẩm cách thanh cao, hẳn không có khả năng vì Lưu Chấn Hoa mà nhảy sông. Có lẽ….người ta chỉ đơn giản là không thích Triệu Quốc Đống mà thôi, dù sao nhìn dáng vẻ hắc diện thần tối qua của hắn, nàng đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
“Nếu đã như vậy, thuốc này chị giúp em trả lại cho đồng chí Lưu.” Đối với Lưu Chấn Hoa, Mã Tú Trân thật tình không có hảo cảm gì, dưới cái nhìn của cô, quan hệ của Lưu Chấn Hoa và Liễu Y Y đã vượt trên phạm trù hưu nghị bình thường, mấu chốt là….còn là trong lúc hắn và Lý Ngọc Phượng có lời đồn mập mờ, đây là vấn đề về nhân phẩm.
Lý Ngọc Phượng ánh mắt đều sáng lên, cô vạn vạn không ngờ tới cái Tam tẩu trong nguyên văn cũng không xuất hiện được mấy lần này là một người tốt chân thực nhiệt tình!
Chị Tú Trân, vậy thật sự cảm ơn chị rồi!” Lý Ngọc Phượng cảm kích nhìn Mã Tú Trân, tiếp tục nói: “Hai ngày này em suy nghĩ rất nhiều, chuyện đã qua dù đúng hay sai thì cũng đã qua, tương lai em muốn dùng hành động để thể hiện lập trường của mình!”
Triệu Gia Đống mang theo hai cái liềm đi về phía ruộng.
Ruộng ở gần thôn đều đã thu hoạch xong, bọn hắn hôm nay muốn đi đến nơi xa hơn một chút. Hắn đi đến ruộng, nhìn thấy Triệu Quốc Đống hai tay bắt chéo sau ót nằm trên bờ ruộng, trên mặt che cái mũ rơm vàng, trông rất nhàn nhã.
Triệu Gia Đống che lấy trong túi Thiết Đản…không đúng, là kê đản! Rón rén đi đến bên cạnh Triệu Quốc Đống, đang muốn mở miệng gọi hắn, bỗng nhiên nghe thấy bờ ruộng cách đó không xa truyền đến tiếng gọi.
“Thiết Căn, anh của ngươi có ở đó không?”
Triệu Gia Đống nghe thấy tiếng nói này liền cảm giác tê dại da đầu, quay đầu đã nhìn thấy Tống Thu Lan con gái Tống đội trưởng của đội sản xuất kế bên xách theo cái rổ đi về hướng này.
“Tôi có đại danh.”
Triệu Gia Đống ngưỡng cổ hướng người kia hét, trường học của bọn hắn bạn học thích nhất là gọi nhũ danh của người khác, hắn cũng đã cãi nhau mấy trận với các bạn cùng lớp vì việc này, thế quái nào vừa trở về đại đội cũng lại có người gọi như vậy, giống như vèo một cái quay lại trước khi giải phóng ấy!
“Tiểu tử, cha mẹ của ngươi đặt nhũ danh cho ngươi, sao lại không cho người khác gọi?” Tống Thu Lan chớp mắt liền tới trước mặt bọn hắn.
Lúc này Triệu Quốc Đống mới uể oải dời mũ rơm trên mặt, chỉ che đôi mắt tối tăm thâm thuý, chặn lại ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, từ khe hở của mũ rơm nhìn qua Tống Thu Lan.
Tống Thu Lan mười bảy tuổi, một đầu tóc dài tết thành hai đuôi sam, có vẻ là gần đây ngày mùa bận rộn phơi nắng nhiều, hai bên gò má đỏ lên đặc biệt rõ ràng, lại thêm vào đôi mắt hơi lồi ra như mắt cá vàng, lúc nhìn vào người khác có cảm giác nhìn chằm chằm như hổ đói không thể nói rõ được.
Triệu Quốc Đống trong lòng lộp bộp một chút, lại nhớ tới bộ dạng hôm qua ngồi xổm trong nhà kho chỉnh lí cái liềm của Lý Ngọc Phượng…..Lập tức cảm thấy Tống Thu Lan này quá xấu.
Hắn cũng không nhận ra rằng hắn là một người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nha!
“Anh Quốc Đống, cha em biết anh hôm nay muốn tới chỗ này gặt lúa mạch, để em mang cho anh mấy trái dưa gang.” Dưa gang này đều là mọi người tự trồng trong vườn nhà mình, bây giờ còn chưa đến mùa, xem ra là đầu vụ, có thể thấy nhà bọn họ cũng rất coi trọng Triệu Quốc Đống.
Trước đây bởi vì Triệu Gia và Lý gia có hôn ước, điều kiện của Lý Ngọc Phượng như vậy, ai cũng không dám giành. Nhưng Triệu Quốc Đống bây giờ là của mọi người rồi, hắn tuổi trẻ làm việc tốt, giỏi việc nhà nông, chỉ cần chịu khó cố gắng, trong nhà có nghèo một chút cũng không quan trọng.
Triệu Gia Đống nghe thấy lời này, lỗ mũi hừ một cái, dựa vào gì gọi hắn Thiết Căn! Gọi anh trai hắn lại biến thành anh Quốc Đống hả? Đây rõ ràng là cố ý, chưa thấy ai nội tâm âm u như vậy, còn muốn làm chị dâu hắn? Không có cửa!
Nhưng nàng lập tức liền bình tĩnh lại.
Vốn trong nguyên văn Liễu Y Y không có bị thương trong vụ mùa nên không có phát sinh tình tiết kịch bản này. Nhưng bây giờ với sự xuất hiện của cô, kịch bản đang thay đổi, nhưng tâm tư lắc lư của Lưu Chấn Hoa không có thay đổi, làm nguyên văn bản chính, hắn còn đang tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình, khiến Lý Ngọc Phượng khăng khăng một mực yêu mình, tiếp tục bảo trì mờ ám với Liễu Y Y.
Đương nhiên trong nguyên văn mọi việc đều do Lý Ngọc Phượng chủ động tích cực, mà Lưu Chấn Hoa chỉ là bị động tiếp nhận cho nên nhìn qua cũng không khiến người khác buồn nôn như hiện tại.
Tam tẩu này của cô quả nhiên là người tốt!
Lý Ngọc Phượng cúi đầu, giả bộ như thành thật suy nghĩ suy nghĩ, ngẩng đầu nói với Mã Tú Trân: “Chị Tú Trân, kì thực…..thuốc này vốn là đồng chí Lưu đưa cho em, em vốn không nghĩ nhận, nhưng nhớ tới đồng chí Liễu cũng bị thương, nên dự định mượn hoa hiến Phật, nếu đồng chí Liễu cũng có rồi, em cũng ngại ngùng nhận ý tốt của đồng chí Lưu.”
Cô ấy nói những lời này cực kì thành khẩn, để Mã Tú Trân cảm thấy hợp tình hợp lí, đồng thời cho rằng Lý Ngọc Phượng là một cô gái phẩm cách thanh cao, hẳn không có khả năng vì Lưu Chấn Hoa mà nhảy sông. Có lẽ….người ta chỉ đơn giản là không thích Triệu Quốc Đống mà thôi, dù sao nhìn dáng vẻ hắc diện thần tối qua của hắn, nàng đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
“Nếu đã như vậy, thuốc này chị giúp em trả lại cho đồng chí Lưu.” Đối với Lưu Chấn Hoa, Mã Tú Trân thật tình không có hảo cảm gì, dưới cái nhìn của cô, quan hệ của Lưu Chấn Hoa và Liễu Y Y đã vượt trên phạm trù hưu nghị bình thường, mấu chốt là….còn là trong lúc hắn và Lý Ngọc Phượng có lời đồn mập mờ, đây là vấn đề về nhân phẩm.
Lý Ngọc Phượng ánh mắt đều sáng lên, cô vạn vạn không ngờ tới cái Tam tẩu trong nguyên văn cũng không xuất hiện được mấy lần này là một người tốt chân thực nhiệt tình!
Chị Tú Trân, vậy thật sự cảm ơn chị rồi!” Lý Ngọc Phượng cảm kích nhìn Mã Tú Trân, tiếp tục nói: “Hai ngày này em suy nghĩ rất nhiều, chuyện đã qua dù đúng hay sai thì cũng đã qua, tương lai em muốn dùng hành động để thể hiện lập trường của mình!”
Triệu Gia Đống mang theo hai cái liềm đi về phía ruộng.
Ruộng ở gần thôn đều đã thu hoạch xong, bọn hắn hôm nay muốn đi đến nơi xa hơn một chút. Hắn đi đến ruộng, nhìn thấy Triệu Quốc Đống hai tay bắt chéo sau ót nằm trên bờ ruộng, trên mặt che cái mũ rơm vàng, trông rất nhàn nhã.
Triệu Gia Đống che lấy trong túi Thiết Đản…không đúng, là kê đản! Rón rén đi đến bên cạnh Triệu Quốc Đống, đang muốn mở miệng gọi hắn, bỗng nhiên nghe thấy bờ ruộng cách đó không xa truyền đến tiếng gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiết Căn, anh của ngươi có ở đó không?”
Triệu Gia Đống nghe thấy tiếng nói này liền cảm giác tê dại da đầu, quay đầu đã nhìn thấy Tống Thu Lan con gái Tống đội trưởng của đội sản xuất kế bên xách theo cái rổ đi về hướng này.
“Tôi có đại danh.”
Triệu Gia Đống ngưỡng cổ hướng người kia hét, trường học của bọn hắn bạn học thích nhất là gọi nhũ danh của người khác, hắn cũng đã cãi nhau mấy trận với các bạn cùng lớp vì việc này, thế quái nào vừa trở về đại đội cũng lại có người gọi như vậy, giống như vèo một cái quay lại trước khi giải phóng ấy!
“Tiểu tử, cha mẹ của ngươi đặt nhũ danh cho ngươi, sao lại không cho người khác gọi?” Tống Thu Lan chớp mắt liền tới trước mặt bọn hắn.
Lúc này Triệu Quốc Đống mới uể oải dời mũ rơm trên mặt, chỉ che đôi mắt tối tăm thâm thuý, chặn lại ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, từ khe hở của mũ rơm nhìn qua Tống Thu Lan.
Tống Thu Lan mười bảy tuổi, một đầu tóc dài tết thành hai đuôi sam, có vẻ là gần đây ngày mùa bận rộn phơi nắng nhiều, hai bên gò má đỏ lên đặc biệt rõ ràng, lại thêm vào đôi mắt hơi lồi ra như mắt cá vàng, lúc nhìn vào người khác có cảm giác nhìn chằm chằm như hổ đói không thể nói rõ được.
Triệu Quốc Đống trong lòng lộp bộp một chút, lại nhớ tới bộ dạng hôm qua ngồi xổm trong nhà kho chỉnh lí cái liềm của Lý Ngọc Phượng…..Lập tức cảm thấy Tống Thu Lan này quá xấu.
Hắn cũng không nhận ra rằng hắn là một người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nha!
“Anh Quốc Đống, cha em biết anh hôm nay muốn tới chỗ này gặt lúa mạch, để em mang cho anh mấy trái dưa gang.” Dưa gang này đều là mọi người tự trồng trong vườn nhà mình, bây giờ còn chưa đến mùa, xem ra là đầu vụ, có thể thấy nhà bọn họ cũng rất coi trọng Triệu Quốc Đống.
Trước đây bởi vì Triệu Gia và Lý gia có hôn ước, điều kiện của Lý Ngọc Phượng như vậy, ai cũng không dám giành. Nhưng Triệu Quốc Đống bây giờ là của mọi người rồi, hắn tuổi trẻ làm việc tốt, giỏi việc nhà nông, chỉ cần chịu khó cố gắng, trong nhà có nghèo một chút cũng không quan trọng.
Triệu Gia Đống nghe thấy lời này, lỗ mũi hừ một cái, dựa vào gì gọi hắn Thiết Căn! Gọi anh trai hắn lại biến thành anh Quốc Đống hả? Đây rõ ràng là cố ý, chưa thấy ai nội tâm âm u như vậy, còn muốn làm chị dâu hắn? Không có cửa!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro