Chương 30 - Lời Này Là Anh Nói Đấy Nhé!
Nếu Có Thể Liếm...
Tô Chỉ
2024-08-14 18:38:25
Trên đời này làm sao lại có người đàn ông thật thà như thế? Đi tìm những thứ này cho cô trong một ngày nắng nóng như vậy? Nếu là bác sĩ kê đơn thuốc là vì sao trên trời chẳng lẽ hắn cũng sẽ lên trời hái cho cô?
Lý Ngọc Phượng từ trên cây trúc gỡ xuống cái giỏ, quay người đi mấy bước trở về, lại cảm giác được thân cây ngô đồng sau lưng run lên vài cái.
Lúc này chung quanh không có ai, nếu hắn đã đem đồ vật đưa sang, nói chuyện vài câu cũng có sao đâu?
"Anh ra đi! Tôi nhìn thấy anh rồi!" Lý Ngọc Phượng dứt khoát dùng phép khích tướng, đứng trước vườn cây hô lên.
Người ở bên trong khẳng định là nghe thấy được cô nói , thân cây ngô lập tức liền không dao động nữa, nhưng cũng không thấy người đi ra, Lý Ngọc Phượng trong lòng liền có chút khó chịu, cầm giỏ hù dọa hắn: "Anh nếu không ra, tôi đem những vật này đổ đi đấy, nhìn ghê quá!"
Lời này vừa cất lên, thân cây ngô lại nhanh chóng lay động, Lý Ngọc Phượng ngẩng đầu, đã thấy một đứa bé trai từ bụi ngô chui ra ngoài.
Hắn vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lý Ngọc Phượng, liên tục xua tay, giống như thật sự lo lắng cô đem đồ vật đổ đi. Lý Ngọc Phượng trông thấy trong miệng hắn ngậm viên kẹo, trong cái túi rách rưới đang hé mở cũng làm lộ ra giấy gói kẹo, chính là viên kẹo ban ngày nàng cho Triệu Gia Đống.
"Anh ấy cho em kẹo để em đưa đến cho chị những thứ này?" Lý Ngọc Phượng ngồi xổm xuống, cầm lấy giấy gói kẹo hỏi hắn.
Trần A Ngốc gật gật đầu, hắn mặc dù không biết nói chuyện, nhưng may mắn trí thông minh còn có chút ít, có thể nghe hiểu được người khác nói.
Lý Ngọc Phượng hốc mắt ướt át, không thể phủ nhận, cô bị những xác ve này làm cho cảm động rồi, cô đứng lên, nhìn đứa bé bảo: "Em khoan đi, chị cũng cho em ăn kẹo, em cũng giúp chị mang vài thứ cho anh ấy."
Lý Ngọc Phượng vào phòng, mở ra hộp đựng kẹo trong tủ đầu giường, bên trong có kẹo vàng, kẹo tống tử, kẹo hạt, còn có kẹo sữa trắng mà cữu cữu cố ý từ Thượng Hải gửi về cho cô.
Cô đếm ra mấy viên, dùng khăn tay buộc thành bọc nhỏ, xách ra bên ngoài đưa cho Trần A Ngốc dặn: "Đây, một viên là cho em ăn, những cái khác em giúp chị mang cho anh ấy, chị biết bên trong có bao nhiêu nha, nếu em trộm ăn mất, lần sau liền không có nha!"
Trần A Ngốc hớn hở gật đầu, từ trong tay Lý Ngọc Phượng nhận bọc nhỏ cùng kẹo sữa trắng, hấp tấp chạy mất.
Tại thời đại vật chất thiếu thốn, chỉ cần một viên kẹo cũng có thể xây dựng nên hạnh phúc của một đứa bé.
Triệu Quốc Đống đã ăn no, hai tay gối đầu ngủ ở trên sập gụ hóng mát, ban đêm mang theo hơi thở ẩm ướt của những hạt mưa để hắn bình tĩnh lại. Ngọn lửa tà cả ngày hôm nay của hắn cũng bởi vậy từ từ dịu xuống.
Hắn trước kia sao lại không phát hiện ra nha đầu kia giống yêu tinh như vậy?
Cho tới bây giờ, Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy khuôn mặt mình tê dại, như thể những sợi tóc mềm mại vẫn đang cào cào trên má, khiến cho máu trong từng lỗ chân lông của hắn sôi lên.
Bà nội Triệu đang ngồi bên giếng giặt quần áo, lật chiếc quần mà Triệu Quốc Đống mặc hôm nay, vừa định dùng tay đập nó, nhưng rồi lại cau mày nói: "Quốc Đống, con đến xem giúp bà, cái quần ngắn của con**có phải bị rách rồi không? ”Bà già rồi mắt không tốt, lúc này lại tối tăm.
“Cái gì?” Triệu Quốc Đống ngồi bật dậy từ trên ghế đẩu như bị điện giật, chạy tới chỗ bà nội Triệu, nhìn xuống thì thấy chiếc quần bông màu xanh nước biển mà hắn mặc hôm nay đã bị rách**…
Đây rốt cuộc là rách khi nào? Tại sao lại rách? Có bị Lý Ngọc Phượng nhìn thấy hay không?
Một loạt vấn đề khiến Triệu Quốc Đống mặt đỏ lên, ấp úng bảo: "Bà nội, vậy sáng mai giúp con vá lại. . ."
"Phải vá chứ, áo ngắn lần trước bị rách một đoạn tay áo cũng phải vá, chỉ tiếc đôi mắt này của bà không tốt, vá cũng không đẹp." Bà thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Chờ thêm một hồi đội sản xuất phát thưởng sau vụ thu hoạch, con may cho mình một kiện quần áo mới đi."
Triệu Quốc Đống chất phác gật đầu, nhìn thấy Trần A Ngốc chạy như bay tới từ trên bờ đê, trên trán đầy mồ hôi, nhìn qua giống như là viên mãn hoàn thành nhiệm vụ. Triệu Quốc Đống rất sợ bà Triệu hỏi tới hỏi lui, vội vàng đi đến hàng rào bên ngoài tiếp ứng hắn, gặp tiểu gia hoả kia mặt cười ngây ngô, nâng lấy trong tay một bao khăn nhỏ đưa tới trước mặt của hắn.
Trần A Ngốc mắt sáng lấp lánh nhìn vào Triệu Gia Đống, nhai kẹo sữa khóe miệng còn chảy xuống nước bọt, kẹo sữa được ngậm trong cái mồm đã rụng mất răng cửa của hắn, khuôn mặt thỏa mãn muốn bay lên.
Triệu Quốc Đống có chút chần chờ nhận lấy bọc khăn nhỏ, mở ra xem, bên trong bọc tràn đầy rất nhiều loại bánh kẹo. Hắn đột nhiên nghĩ đến Lý Ngọc Phượng ngồi bên cạnh ăn kẹo, môi cô hồng nhuận, nếu có thể liếm vào, nhất định sẽ rất ngọt.
Triệu Quốc Đống hung hăng nuốt khan một ngụm nước bọt, khuôn mặt luôn nghiêm túc nở ra nụ cười, còn có chút tự đắc hỏi : "Cô ấy. . . cho anh hả?"
Trần A Ngốc gật đầu lia lịa, thấy Triệu Quốc Đống đã nhận đồ vật, quay người nhanh chóng chạy đi.
Lý Ngọc Phượng từ trên cây trúc gỡ xuống cái giỏ, quay người đi mấy bước trở về, lại cảm giác được thân cây ngô đồng sau lưng run lên vài cái.
Lúc này chung quanh không có ai, nếu hắn đã đem đồ vật đưa sang, nói chuyện vài câu cũng có sao đâu?
"Anh ra đi! Tôi nhìn thấy anh rồi!" Lý Ngọc Phượng dứt khoát dùng phép khích tướng, đứng trước vườn cây hô lên.
Người ở bên trong khẳng định là nghe thấy được cô nói , thân cây ngô lập tức liền không dao động nữa, nhưng cũng không thấy người đi ra, Lý Ngọc Phượng trong lòng liền có chút khó chịu, cầm giỏ hù dọa hắn: "Anh nếu không ra, tôi đem những vật này đổ đi đấy, nhìn ghê quá!"
Lời này vừa cất lên, thân cây ngô lại nhanh chóng lay động, Lý Ngọc Phượng ngẩng đầu, đã thấy một đứa bé trai từ bụi ngô chui ra ngoài.
Hắn vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lý Ngọc Phượng, liên tục xua tay, giống như thật sự lo lắng cô đem đồ vật đổ đi. Lý Ngọc Phượng trông thấy trong miệng hắn ngậm viên kẹo, trong cái túi rách rưới đang hé mở cũng làm lộ ra giấy gói kẹo, chính là viên kẹo ban ngày nàng cho Triệu Gia Đống.
"Anh ấy cho em kẹo để em đưa đến cho chị những thứ này?" Lý Ngọc Phượng ngồi xổm xuống, cầm lấy giấy gói kẹo hỏi hắn.
Trần A Ngốc gật gật đầu, hắn mặc dù không biết nói chuyện, nhưng may mắn trí thông minh còn có chút ít, có thể nghe hiểu được người khác nói.
Lý Ngọc Phượng hốc mắt ướt át, không thể phủ nhận, cô bị những xác ve này làm cho cảm động rồi, cô đứng lên, nhìn đứa bé bảo: "Em khoan đi, chị cũng cho em ăn kẹo, em cũng giúp chị mang vài thứ cho anh ấy."
Lý Ngọc Phượng vào phòng, mở ra hộp đựng kẹo trong tủ đầu giường, bên trong có kẹo vàng, kẹo tống tử, kẹo hạt, còn có kẹo sữa trắng mà cữu cữu cố ý từ Thượng Hải gửi về cho cô.
Cô đếm ra mấy viên, dùng khăn tay buộc thành bọc nhỏ, xách ra bên ngoài đưa cho Trần A Ngốc dặn: "Đây, một viên là cho em ăn, những cái khác em giúp chị mang cho anh ấy, chị biết bên trong có bao nhiêu nha, nếu em trộm ăn mất, lần sau liền không có nha!"
Trần A Ngốc hớn hở gật đầu, từ trong tay Lý Ngọc Phượng nhận bọc nhỏ cùng kẹo sữa trắng, hấp tấp chạy mất.
Tại thời đại vật chất thiếu thốn, chỉ cần một viên kẹo cũng có thể xây dựng nên hạnh phúc của một đứa bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Quốc Đống đã ăn no, hai tay gối đầu ngủ ở trên sập gụ hóng mát, ban đêm mang theo hơi thở ẩm ướt của những hạt mưa để hắn bình tĩnh lại. Ngọn lửa tà cả ngày hôm nay của hắn cũng bởi vậy từ từ dịu xuống.
Hắn trước kia sao lại không phát hiện ra nha đầu kia giống yêu tinh như vậy?
Cho tới bây giờ, Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy khuôn mặt mình tê dại, như thể những sợi tóc mềm mại vẫn đang cào cào trên má, khiến cho máu trong từng lỗ chân lông của hắn sôi lên.
Bà nội Triệu đang ngồi bên giếng giặt quần áo, lật chiếc quần mà Triệu Quốc Đống mặc hôm nay, vừa định dùng tay đập nó, nhưng rồi lại cau mày nói: "Quốc Đống, con đến xem giúp bà, cái quần ngắn của con**có phải bị rách rồi không? ”Bà già rồi mắt không tốt, lúc này lại tối tăm.
“Cái gì?” Triệu Quốc Đống ngồi bật dậy từ trên ghế đẩu như bị điện giật, chạy tới chỗ bà nội Triệu, nhìn xuống thì thấy chiếc quần bông màu xanh nước biển mà hắn mặc hôm nay đã bị rách**…
Đây rốt cuộc là rách khi nào? Tại sao lại rách? Có bị Lý Ngọc Phượng nhìn thấy hay không?
Một loạt vấn đề khiến Triệu Quốc Đống mặt đỏ lên, ấp úng bảo: "Bà nội, vậy sáng mai giúp con vá lại. . ."
"Phải vá chứ, áo ngắn lần trước bị rách một đoạn tay áo cũng phải vá, chỉ tiếc đôi mắt này của bà không tốt, vá cũng không đẹp." Bà thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Chờ thêm một hồi đội sản xuất phát thưởng sau vụ thu hoạch, con may cho mình một kiện quần áo mới đi."
Triệu Quốc Đống chất phác gật đầu, nhìn thấy Trần A Ngốc chạy như bay tới từ trên bờ đê, trên trán đầy mồ hôi, nhìn qua giống như là viên mãn hoàn thành nhiệm vụ. Triệu Quốc Đống rất sợ bà Triệu hỏi tới hỏi lui, vội vàng đi đến hàng rào bên ngoài tiếp ứng hắn, gặp tiểu gia hoả kia mặt cười ngây ngô, nâng lấy trong tay một bao khăn nhỏ đưa tới trước mặt của hắn.
Trần A Ngốc mắt sáng lấp lánh nhìn vào Triệu Gia Đống, nhai kẹo sữa khóe miệng còn chảy xuống nước bọt, kẹo sữa được ngậm trong cái mồm đã rụng mất răng cửa của hắn, khuôn mặt thỏa mãn muốn bay lên.
Triệu Quốc Đống có chút chần chờ nhận lấy bọc khăn nhỏ, mở ra xem, bên trong bọc tràn đầy rất nhiều loại bánh kẹo. Hắn đột nhiên nghĩ đến Lý Ngọc Phượng ngồi bên cạnh ăn kẹo, môi cô hồng nhuận, nếu có thể liếm vào, nhất định sẽ rất ngọt.
Triệu Quốc Đống hung hăng nuốt khan một ngụm nước bọt, khuôn mặt luôn nghiêm túc nở ra nụ cười, còn có chút tự đắc hỏi : "Cô ấy. . . cho anh hả?"
Trần A Ngốc gật đầu lia lịa, thấy Triệu Quốc Đống đã nhận đồ vật, quay người nhanh chóng chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro