Chương 30 - Lời Này Là Anh Nói Đấy Nhé!
Tình Huống Này...
Tô Chỉ
2024-08-14 18:38:25
Triệu Gia Đống mắt sáng tay nhanh, trông thấy Lý Ngọc Phượng giơ lên nắm đấm liền tránh sang một bên, một bên bỏ chạy một bên lại nhịn không được quay đầu, thấy bốn phía không có ai, gãi gãi cái ót hướng nàng hô: "Chị Ngọc Phượng, anh trai em rất tốt! Thật đấy! Nếu chị gả cho anh ấy chắc chắn không bị thiệt thòi đâu!"
Lý Ngọc Phượng nhìn cậu em chồng tương lai một đường chạy vội, cái chân chạy như bay cuốn lên bụi đất mù mịt, trên mặt còn có chút mơ hồ. Không phải người thời đại này đều khá bảo thủ sao? Vì cái gì…..không giống trong tưởng tượng của cô lắm?
Nhưng cô nghe xong lời này lại cảm thấy rất hăng hái, xông về phương hướng tiểu tử kia chạy đi hô: "Anh ấy có tốt hay không, chị không biết, để tự anh ấy tới nói!" Cô cũng không biết Triệu Gia Đống có nghe thấy không, nhưng nhìn kia tiểu thân ảnh dừng cũng không dừng lại nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi, đoán chừng là không nghe thấy được.
Mã Tú Trân ăn xong cơm trưa liền đến thay Lý Ngọc Phượng, mấy thanh niên trí thức bàn tốt một lát nữa sẽ đi công xã một chuyến, ngày mùa thế này tiêu hao quá nhiều sức lực, bọn hắn muốn bổ sung một chút thịt ăn, ký túc xá thanh niên trí thức nơi này cũng nuôi năm, sáu con gà, nhưng cũng là muốn dùng để đẻ trứng.
Lưu Chấn Hoa trông thấy Lý Ngọc Phượng còn chưa đi, cố ý tới nói chuyện với nàng. Hắn từ trong đất trở về đã tắm qua, tóc ướt sũng, nhìn qua sạch sẽ chỉnh tề. Theo khiếu thẩm mỹ của Lý Ngọc Phượng kiếp trước, dạng đàn ông hào hoa phong nhã như thế này khẳng định nhiều điểm hơn người đàn ông thô thiển như Triệu Quốc Đống, nhưng đã đọc qua kịch bản nguyên tác, cô thực sự đối với Lưu Chấn Hoa không làm sao có nổi hứng thú.
"Tôi một hồi cùng lão Nghiêm đi công xã, em nghĩ muốn cái gì, tôi mang về cho em?” Thời đại kinh tế kế hoạch này, dù có tiền cũng không nhất định có thể mua được đồ vật, có thể đem về cái gì được chứ, cũng chỉ là lời nói dễ nghe thôi…..
Nhưng hết lần này tới lần khác những lời nói mật ngọt này sử dụng lên người nguyên thân đảm bảo là trăm phát trăm trúng, cô ấy mặc dù mỗi lần đều uyển chuyển cự tuyệt Lưu Chấn Hoa ý tốt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, giống như là hắn thật sự mua cho cô ấy thật nhiều thật nhiều đồ vật vậy….
Nhưng trên thực tế thì? Cái rắm đều không có!
Lý Ngọc Phượng nhìn Lưu Chấn Hoa như cũ gương mặt coi như trắng nõn, đàn ông trong thành chính là khác biệt, rõ ràng đều là giống nhau xuống đất làm việc, Triệu Quốc Đống phơi thành trâu đen, Lưu Chấn Hoa nhìn xem nhưng vẫn là trắng trắng sáng sáng, ngay cả đường ranh giới bị rám đen trên cánh tay cũng không rõ ràng.
"Không cần, tôi cái gì cũng không thiếu, anh mua đồ vật bản thân cần dùng là được." Lý Ngọc Phượng miễn cưỡng hướng hắn cười cười, bụng đã đói đến ùng ục kêu lên, nàng vội vàng nói: "Tôi đi về trước."
Lưu Chấn Hoa nhìn Lý Ngọc Phượng rời đi, vừa rồi nàng nói như vậy, mặc dù là cự tuyệt mình, nhưng biểu tình lại không giống như trước đây kiểu thẹn thùng xấu hổ, cái nông thôn cô nương này đã bắt đầu hiểu được thu phóng tình cảm của mình, chung sống với hắn giống như đồng chí, dạng này ngược lại làm cho Lưu Chấn Hoa cảm thấy thoải mái hơn một chút, không cần giống như trước, luôn luôn lo lắng nàng quá mẫn cảm.
Thấy Lý Ngọc Phượng nụ cười xán lạn, lại suy nghĩ một chút Liễu Y Y kia điềm đạm đáng thương, liền cảm giác hắn càng thưởng thức cô gái tươi sáng như ánh mặt trời hơn.
Bận rộn cho tới trưa, đàn ông Lý gia đều đang ngủ.
Trần Chiêu Đễ mang theo hai con dâu ở nhà chính vá quần áo, trông thấy Lý Ngọc Phượng trở về, hỏi nàng: "Sao bây giờ mới về? Cơm chừa cho con trong nhà bếp."
Lý Ngọc Phượng tiến vào nhà bếp, trông thấy bên trong nồi sắt chưng một chén trứng mềm mềm chưa ai động đến. Trứng gà màu vàng nhạt phía trên nhỏ một giọt dầu vừng, rải lên hành thái xanh mơn mởn, vốn là có chút đói Lý Ngọc Phượng lại càng đói hơn.
Lý gia tự nuôi mấy con gà, trứng gà cũng không tính là vật quá tinh quý, nhưng giống như Trần Chiêu Đễ dạng này mỗi ngày chưng một cái trứng gà cho Lý Ngọc Phượng ăn, đây chính là toàn bộ đội sản xuất không có người thứ hai.
Trần Chiêu Đễ nói ăn trứng gà chưng làn da sẽ đẹp, cho nên làn da Lý Ngọc Phượng giống như trứng gà bóc, vừa trắng vừa mịn.
Lý Ngọc Phượng từ trong thố cơm xới một bát cơm trắng nhỏ, trộn cùng với trứng chưng, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn. Ông trời thực sự đối với nàng không tệ, xuyên đến thời đại này, còn có thể cho nàng ăn cơm no, đây quả thực là ông trời thương xót, nếu là xuyên qua đến nhà như Triệu Quốc Đống, đừng nói tới trứng gà chưng, một bữa cơm no còn không có mà ăn.
Nàng thậm chí ngay cả ăn một bát trứng gà chưng…..đều có thể nhớ tới Triệu Quốc Đống……Tình huống này có chút không đúng lắm?
"Mẹ, con ngày mai không muốn ăn trứng gà chưng, mẹ nấu cho con một cái trứng gà luộc nhé." Lý Ngọc Phượng lùa lùa cơm trong chén, ăn mấy miếng liền thấy đáy, nàng mới xuyên qua một hai ngày, còn không cảm nhận được thời đại này thiếu chất béo, cảm thấy ngày tháng cơm canh đạm bạc như vầy cũng không khó chịu đựng.
"Biết rồi." Trần Chiêu Đễ ở bên ngoài lên tiếng, một lát sau liền từ nhà chính tiến đến, cầm trong tay một xấp vải, đưa qua cho Lý Ngọc Phượng nhìn: "Đại tẩu con mang về cho con đấy, thích không? Lập tức mùa hè, mẹ làm cho con một kiện áo tay ngắn."
Đầu năm nay nào có người nỡ bỏ ra làm áo tay ngắn, đều là áo dài tay mặc cũ rồi, trực tiếp cắt tay áo, coi như ngắn tay. Bên ngoài trên cơ bản không có ai mặc áo ngắn tay mới, đến cả những đồng chí thanh niên trí thức đến từ trong thành cũng không nỡ làm một cái áo ngắn tay mới.
"Mẹ, vẫn là làm kiện tay áo dài đi, cũ lại đem tay áo cắt."
"Vậy sao được, trời nóng như vậy còn mặc cái gì áo dài tay, mẹ thích làm cho con gái mẹ xinh xinh đẹp đẹp, chúng ta làm áo ngắn tay!" Trần Chiêu Đễ khi còn con gái cuộc sống không tốt, chưa từng được mặc cái gì quần áo đẹp, vậy nên bà không nỡ để Lý Ngọc Phượng chịu nửa điểm ủy khuất, lúc nào cũng dành cho nàng thứ tốt nhất.
Lý Ngọc Phượng nhìn nhìn bên ngoài, cảm thấy bên tai có chút nóng lên, hai người chị dâu của nàng chắc đang tố khổ lẫn nhau đấy.
Lý Ngọc Phượng nhìn cậu em chồng tương lai một đường chạy vội, cái chân chạy như bay cuốn lên bụi đất mù mịt, trên mặt còn có chút mơ hồ. Không phải người thời đại này đều khá bảo thủ sao? Vì cái gì…..không giống trong tưởng tượng của cô lắm?
Nhưng cô nghe xong lời này lại cảm thấy rất hăng hái, xông về phương hướng tiểu tử kia chạy đi hô: "Anh ấy có tốt hay không, chị không biết, để tự anh ấy tới nói!" Cô cũng không biết Triệu Gia Đống có nghe thấy không, nhưng nhìn kia tiểu thân ảnh dừng cũng không dừng lại nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi, đoán chừng là không nghe thấy được.
Mã Tú Trân ăn xong cơm trưa liền đến thay Lý Ngọc Phượng, mấy thanh niên trí thức bàn tốt một lát nữa sẽ đi công xã một chuyến, ngày mùa thế này tiêu hao quá nhiều sức lực, bọn hắn muốn bổ sung một chút thịt ăn, ký túc xá thanh niên trí thức nơi này cũng nuôi năm, sáu con gà, nhưng cũng là muốn dùng để đẻ trứng.
Lưu Chấn Hoa trông thấy Lý Ngọc Phượng còn chưa đi, cố ý tới nói chuyện với nàng. Hắn từ trong đất trở về đã tắm qua, tóc ướt sũng, nhìn qua sạch sẽ chỉnh tề. Theo khiếu thẩm mỹ của Lý Ngọc Phượng kiếp trước, dạng đàn ông hào hoa phong nhã như thế này khẳng định nhiều điểm hơn người đàn ông thô thiển như Triệu Quốc Đống, nhưng đã đọc qua kịch bản nguyên tác, cô thực sự đối với Lưu Chấn Hoa không làm sao có nổi hứng thú.
"Tôi một hồi cùng lão Nghiêm đi công xã, em nghĩ muốn cái gì, tôi mang về cho em?” Thời đại kinh tế kế hoạch này, dù có tiền cũng không nhất định có thể mua được đồ vật, có thể đem về cái gì được chứ, cũng chỉ là lời nói dễ nghe thôi…..
Nhưng hết lần này tới lần khác những lời nói mật ngọt này sử dụng lên người nguyên thân đảm bảo là trăm phát trăm trúng, cô ấy mặc dù mỗi lần đều uyển chuyển cự tuyệt Lưu Chấn Hoa ý tốt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, giống như là hắn thật sự mua cho cô ấy thật nhiều thật nhiều đồ vật vậy….
Nhưng trên thực tế thì? Cái rắm đều không có!
Lý Ngọc Phượng nhìn Lưu Chấn Hoa như cũ gương mặt coi như trắng nõn, đàn ông trong thành chính là khác biệt, rõ ràng đều là giống nhau xuống đất làm việc, Triệu Quốc Đống phơi thành trâu đen, Lưu Chấn Hoa nhìn xem nhưng vẫn là trắng trắng sáng sáng, ngay cả đường ranh giới bị rám đen trên cánh tay cũng không rõ ràng.
"Không cần, tôi cái gì cũng không thiếu, anh mua đồ vật bản thân cần dùng là được." Lý Ngọc Phượng miễn cưỡng hướng hắn cười cười, bụng đã đói đến ùng ục kêu lên, nàng vội vàng nói: "Tôi đi về trước."
Lưu Chấn Hoa nhìn Lý Ngọc Phượng rời đi, vừa rồi nàng nói như vậy, mặc dù là cự tuyệt mình, nhưng biểu tình lại không giống như trước đây kiểu thẹn thùng xấu hổ, cái nông thôn cô nương này đã bắt đầu hiểu được thu phóng tình cảm của mình, chung sống với hắn giống như đồng chí, dạng này ngược lại làm cho Lưu Chấn Hoa cảm thấy thoải mái hơn một chút, không cần giống như trước, luôn luôn lo lắng nàng quá mẫn cảm.
Thấy Lý Ngọc Phượng nụ cười xán lạn, lại suy nghĩ một chút Liễu Y Y kia điềm đạm đáng thương, liền cảm giác hắn càng thưởng thức cô gái tươi sáng như ánh mặt trời hơn.
Bận rộn cho tới trưa, đàn ông Lý gia đều đang ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Chiêu Đễ mang theo hai con dâu ở nhà chính vá quần áo, trông thấy Lý Ngọc Phượng trở về, hỏi nàng: "Sao bây giờ mới về? Cơm chừa cho con trong nhà bếp."
Lý Ngọc Phượng tiến vào nhà bếp, trông thấy bên trong nồi sắt chưng một chén trứng mềm mềm chưa ai động đến. Trứng gà màu vàng nhạt phía trên nhỏ một giọt dầu vừng, rải lên hành thái xanh mơn mởn, vốn là có chút đói Lý Ngọc Phượng lại càng đói hơn.
Lý gia tự nuôi mấy con gà, trứng gà cũng không tính là vật quá tinh quý, nhưng giống như Trần Chiêu Đễ dạng này mỗi ngày chưng một cái trứng gà cho Lý Ngọc Phượng ăn, đây chính là toàn bộ đội sản xuất không có người thứ hai.
Trần Chiêu Đễ nói ăn trứng gà chưng làn da sẽ đẹp, cho nên làn da Lý Ngọc Phượng giống như trứng gà bóc, vừa trắng vừa mịn.
Lý Ngọc Phượng từ trong thố cơm xới một bát cơm trắng nhỏ, trộn cùng với trứng chưng, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn. Ông trời thực sự đối với nàng không tệ, xuyên đến thời đại này, còn có thể cho nàng ăn cơm no, đây quả thực là ông trời thương xót, nếu là xuyên qua đến nhà như Triệu Quốc Đống, đừng nói tới trứng gà chưng, một bữa cơm no còn không có mà ăn.
Nàng thậm chí ngay cả ăn một bát trứng gà chưng…..đều có thể nhớ tới Triệu Quốc Đống……Tình huống này có chút không đúng lắm?
"Mẹ, con ngày mai không muốn ăn trứng gà chưng, mẹ nấu cho con một cái trứng gà luộc nhé." Lý Ngọc Phượng lùa lùa cơm trong chén, ăn mấy miếng liền thấy đáy, nàng mới xuyên qua một hai ngày, còn không cảm nhận được thời đại này thiếu chất béo, cảm thấy ngày tháng cơm canh đạm bạc như vầy cũng không khó chịu đựng.
"Biết rồi." Trần Chiêu Đễ ở bên ngoài lên tiếng, một lát sau liền từ nhà chính tiến đến, cầm trong tay một xấp vải, đưa qua cho Lý Ngọc Phượng nhìn: "Đại tẩu con mang về cho con đấy, thích không? Lập tức mùa hè, mẹ làm cho con một kiện áo tay ngắn."
Đầu năm nay nào có người nỡ bỏ ra làm áo tay ngắn, đều là áo dài tay mặc cũ rồi, trực tiếp cắt tay áo, coi như ngắn tay. Bên ngoài trên cơ bản không có ai mặc áo ngắn tay mới, đến cả những đồng chí thanh niên trí thức đến từ trong thành cũng không nỡ làm một cái áo ngắn tay mới.
"Mẹ, vẫn là làm kiện tay áo dài đi, cũ lại đem tay áo cắt."
"Vậy sao được, trời nóng như vậy còn mặc cái gì áo dài tay, mẹ thích làm cho con gái mẹ xinh xinh đẹp đẹp, chúng ta làm áo ngắn tay!" Trần Chiêu Đễ khi còn con gái cuộc sống không tốt, chưa từng được mặc cái gì quần áo đẹp, vậy nên bà không nỡ để Lý Ngọc Phượng chịu nửa điểm ủy khuất, lúc nào cũng dành cho nàng thứ tốt nhất.
Lý Ngọc Phượng nhìn nhìn bên ngoài, cảm thấy bên tai có chút nóng lên, hai người chị dâu của nàng chắc đang tố khổ lẫn nhau đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro