Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng
Khương Lệ Vân L...
Quyết Tuyệt
2024-08-05 23:58:26
“Em giữ lại dưa muối mà ăn, hạt bí thì để lúc nào rảnh rỗi coi như đồ ăn vặt cũng được, chị nhớ là em thích ăn cái này, còn trứng gà em ăn luôn bây giờ đi.”
Kiếp trước Phùng Dịch rất thích ăn hạt bí, gần như anh không ăn đồ ăn vặt nhưng thi thoảng vẫn sẽ đi mua ít hạt bí về cắn.
Phùng Dịch hơi ngạc nhiên.
Khương Lệ Vân lại giống như hồi nhỏ bắt đầu quan tâm anh rồi!
Anh đưa bọc vải nhỏ giấu toàn bộ tiền tích góp của mình cho cô: “Chị Lệ Vân, chị muốn làm ăn buôn bán phải không, cái này cho chị làm tiền vốn đó.”
Khương Lệ Vân sững sờ, cô mở bọc vải ra nhìn, phát hiện bên trong bọc chứa không ít tờ tiền.
Trong này toàn là tiền lẻ, một xu, hai xu tiền xu cũng có không ít, nhưng chủ yếu vẫn là tiền giấy, không nặng nhưng khi cô cầm lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Kiếp trước, Khương Lệ Vân biết Phùng Dịch đối xử với mình rất tốt, bây giờ càng lúc lại càng chắc chắn hơn một điểm này.
Thứ mà cô đang cầm trong tay lúc này không chỉ là một xấp tiền mà còn là tấm lòng chân thành của một chàng trai trẻ.
Cô có hơi không biết phải làm thế nào mới tốt nữa.
Kiếp trước cô nóng lòng kinh doanh, vẫn luôn hối hả ngược xuôi vì tiền bạc chứ không hiểu phải xử lý tình cảm thế nào.
Phần lớn người ở thế hệ này của bọn họ cũng như vậy.
Bọn họ ra đời vào thời điểm vật chất không sung túc đến thế, cha mẹ của họ yêu họ nhưng bận rộn đã khiến cha mẹ họ hoàn toàn không có sức lực để thể hiện điều đó ra.
Cũng giống như Khương Què và Ngô Tiểu Xuân, không thể nghi ngờ gì bọn họ rất yêu con cái nhưng cô hoàn toàn không có ký ức hai người họ từng ôm mình.
Đối với chuyện thời thơ ấu, cô đã không còn nhớ rõ nữa rồi, chỉ nhớ mang máng được lúc cha mẹ ra đồng, cô bị nhốt ở nhà một mình mà thôi.
Khi ấy cô muốn có em trai em gái là vì hy vọng có người có thể ở bên cạnh mình.
Nhưng cô của khi ấy cũng không chú ý đến tình cảm là thứ gì cả, ngày ấy, trong mắt cô, thức ăn chắc chắn còn có sức hút hơn cả cái ôm của cha mẹ.
Mà cô lớn lên với trải nghiệm như thế mới không giải biểu đạt tình cảm và cảm xúc của mình.
Kiếp trước, cô chưa từng nói “yêu” với bất kỳ ai.
Thật ra đừng nói là cô mà Phùng Dịch cũng vậy, bọn họ ở bên nhau hai mươi năm, Phùng Dịch đã làm nhiều chuyện như vậy cho cô nhưng lại chưa từng nói “yêu” cô.
Có điều, bọn họ vẫn luôn bên nhau như vậy.
Khương Lệ Vân có hơi muốn ôm Phùng Dịch sau đó hôn anh một cái.
Nhưng ở bên Loa Sư Loan này quả thật rất đông người, cách đằng xa còn có đứa bé đang bắt ốc, có thêm mấy người trẻ tuổi đang đi dạo.
Cô không để ý đến việc bị người khác nhìn thấy nhưng không muốn bị người ta nhiều chuyện.
Hơn nữa, hiện giờ ở trong mắt cô, Phùng Dịch vẫn còn quá nhỏ…
Khương Lệ Vân bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn chọn một cách làm phù hợp với tính cách của mình, cô hỏi đối phương: “Làm thế nào mà em lại gom được nhiều tiền như vậy, có ăn uống tử tế không đấy?”
Một tháng Phùng Dịch chỉ được có mười đồng vậy làm sao anh có thể gom được nhiều tiền như vậy chứ?”
“Tăng ca ở lò gạch sẽ được tiền tăng ca, em giúp người ta làm việc, người ta cũng sẽ trả tiền cho em, trước đây em có tiêu một ít để mua quần áo, bằng không sẽ còn nhiều hơn.” Phùng Dịch đáp vậy.
Hiển nhiên nhà họ Phùng sẽ không mua quần áo cho anh rồi, trước đây anh toàn phải mặc quần áo cũ của Phùng lão đại và Phùng lão nhị.
Mà thế cũng thôi đi, dáng người của anh còn càng lúc càng cao, quần áo trước đây đều không mặc vừa được nữa…
Kiếp trước Phùng Dịch rất thích ăn hạt bí, gần như anh không ăn đồ ăn vặt nhưng thi thoảng vẫn sẽ đi mua ít hạt bí về cắn.
Phùng Dịch hơi ngạc nhiên.
Khương Lệ Vân lại giống như hồi nhỏ bắt đầu quan tâm anh rồi!
Anh đưa bọc vải nhỏ giấu toàn bộ tiền tích góp của mình cho cô: “Chị Lệ Vân, chị muốn làm ăn buôn bán phải không, cái này cho chị làm tiền vốn đó.”
Khương Lệ Vân sững sờ, cô mở bọc vải ra nhìn, phát hiện bên trong bọc chứa không ít tờ tiền.
Trong này toàn là tiền lẻ, một xu, hai xu tiền xu cũng có không ít, nhưng chủ yếu vẫn là tiền giấy, không nặng nhưng khi cô cầm lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Kiếp trước, Khương Lệ Vân biết Phùng Dịch đối xử với mình rất tốt, bây giờ càng lúc lại càng chắc chắn hơn một điểm này.
Thứ mà cô đang cầm trong tay lúc này không chỉ là một xấp tiền mà còn là tấm lòng chân thành của một chàng trai trẻ.
Cô có hơi không biết phải làm thế nào mới tốt nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước cô nóng lòng kinh doanh, vẫn luôn hối hả ngược xuôi vì tiền bạc chứ không hiểu phải xử lý tình cảm thế nào.
Phần lớn người ở thế hệ này của bọn họ cũng như vậy.
Bọn họ ra đời vào thời điểm vật chất không sung túc đến thế, cha mẹ của họ yêu họ nhưng bận rộn đã khiến cha mẹ họ hoàn toàn không có sức lực để thể hiện điều đó ra.
Cũng giống như Khương Què và Ngô Tiểu Xuân, không thể nghi ngờ gì bọn họ rất yêu con cái nhưng cô hoàn toàn không có ký ức hai người họ từng ôm mình.
Đối với chuyện thời thơ ấu, cô đã không còn nhớ rõ nữa rồi, chỉ nhớ mang máng được lúc cha mẹ ra đồng, cô bị nhốt ở nhà một mình mà thôi.
Khi ấy cô muốn có em trai em gái là vì hy vọng có người có thể ở bên cạnh mình.
Nhưng cô của khi ấy cũng không chú ý đến tình cảm là thứ gì cả, ngày ấy, trong mắt cô, thức ăn chắc chắn còn có sức hút hơn cả cái ôm của cha mẹ.
Mà cô lớn lên với trải nghiệm như thế mới không giải biểu đạt tình cảm và cảm xúc của mình.
Kiếp trước, cô chưa từng nói “yêu” với bất kỳ ai.
Thật ra đừng nói là cô mà Phùng Dịch cũng vậy, bọn họ ở bên nhau hai mươi năm, Phùng Dịch đã làm nhiều chuyện như vậy cho cô nhưng lại chưa từng nói “yêu” cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều, bọn họ vẫn luôn bên nhau như vậy.
Khương Lệ Vân có hơi muốn ôm Phùng Dịch sau đó hôn anh một cái.
Nhưng ở bên Loa Sư Loan này quả thật rất đông người, cách đằng xa còn có đứa bé đang bắt ốc, có thêm mấy người trẻ tuổi đang đi dạo.
Cô không để ý đến việc bị người khác nhìn thấy nhưng không muốn bị người ta nhiều chuyện.
Hơn nữa, hiện giờ ở trong mắt cô, Phùng Dịch vẫn còn quá nhỏ…
Khương Lệ Vân bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn chọn một cách làm phù hợp với tính cách của mình, cô hỏi đối phương: “Làm thế nào mà em lại gom được nhiều tiền như vậy, có ăn uống tử tế không đấy?”
Một tháng Phùng Dịch chỉ được có mười đồng vậy làm sao anh có thể gom được nhiều tiền như vậy chứ?”
“Tăng ca ở lò gạch sẽ được tiền tăng ca, em giúp người ta làm việc, người ta cũng sẽ trả tiền cho em, trước đây em có tiêu một ít để mua quần áo, bằng không sẽ còn nhiều hơn.” Phùng Dịch đáp vậy.
Hiển nhiên nhà họ Phùng sẽ không mua quần áo cho anh rồi, trước đây anh toàn phải mặc quần áo cũ của Phùng lão đại và Phùng lão nhị.
Mà thế cũng thôi đi, dáng người của anh còn càng lúc càng cao, quần áo trước đây đều không mặc vừa được nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro