Thập Niên 80: Bé Làm Tinh Và Ông Chủ Quê Mùa
Chương 15
2024-11-21 18:45:03
Ba cô vừa nhắc đến chuyện này, cô liền hừ một tiếng ở yên sau: "Nguyên Bảo. Người ta nuôi chó thích đặt tên Nguyên Bảo, Vượng Tài nhất. Đặt cái tên gì thế không biết."
Ba Tang Hiểu Hiểu cười đến suýt nữa thì lật xe. May là ông vẫn biết Phó Nguyên Bảo là người như thế nào, cho dù hôn sự không thành, cũng không nên đắc tội: "Loại lời này đừng nói trước mặt cậu ta."
Tang Hiểu Hiểu hừ lạnh hai tiếng. Chẳng lẽ cô còn sợ một tên đàn ông quê mùa hay sao?
Hai cha con về đến nhà, mẹ cô cũng đã về.
Mẹ cô nhìn gầy gò, đôi tay thô ráp đen sạm. Bà ngày nào cũng ra đồng làm ruộng phơi nắng, biện pháp che chắn tốt nhất chẳng qua chỉ là một chiếc nón rơm, hoặc khoác thêm một chiếc áo dài tay.
Buổi tối, cả nhà bốn người đều có mặt, bà tất bật luộc một đĩa rau xanh, đập một quả trứng gà vào nồi, rắc thêm chút muối. Món mặn ngoài thịt muối ăn trưa, còn có thêm một con cá không biết kiếm được từ đâu.
Con cá chỉ to bằng bàn tay, vậy mà lại được kho.
Mẹ Tang Hiểu Hiểu nói với ba Tang Hiểu Hiểu: "Ngày mai lấy ít xương về ninh cháo. Đầu tháng xương chắc là nhiều."
Ba cô hiền lành đáp lời.
Mẹ cô nói nhiều, cằn nhằn về người cho xương: "Xương thì không tốn tiền, nhưng mà bị gọt đến mức không còn một miếng thịt nào." Nói xong chuyện xương không có thịt, bà lại dặn dò Tang Đạt Đạt: "Ngày mai đi mò ít ốc đi con."
Anh trai chan nước cá kho vào bát cơm của mình, ăn hai ba miếng đã hết nửa bát, gật đầu lia lịa.
Nói hết chuyện này đến chuyện khác, mẹ cô cũng nói hai câu về cô: "Cái mồm bà Lý nhà kia dài ngoằng như lưỡi bò, chỉ có thể phun ra toàn thứ dơ bẩn. Thi được năm điểm, chặt hết gạo nhà bà ta đi!"
Tang Hiểu Hiểu hiểu ý, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy mẹ mắng chửi người khác hay thật.
Cô chỉ biết nói bóng gió, không ngờ mẹ lại trực tiếp nói "mồm chó phun cứt". Cách mắng chửi có phần thô lỗ nhưng lại mang theo sự bá đạo mà cô rất hài lòng. Con người không thể quá mềm yếu, mềm yếu sẽ bị người ta bắt nạt.
Nhà họ Tang có mẹ và cô, nhìn là biết không dễ chọc rồi.
Trên thực tế, người khác không dám chọc vào nhà họ Tang, nhưng cuộc sống lại dám hành hạ cô.
Buổi tối, khi nhìn thấy nhà vệ sinh, Tang Hiểu Hiểu lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng. Nhà vệ sinh lúc này đừng nói là có chức năng sưởi ấm, xả nước, ngay cả chức năng tự động thay nước cũng không có. Nhà vệ sinh chỉ là một cái thùng, bên trên có nắp đậy.
Đi vệ sinh xong đậy nắp lại, ngày hôm sau phải đi đổ. Đổ xong còn phải rửa.
Năm đó cô bị bệnh tim. Lúc nằm viện có mấy ngày không xuống giường được. Khoảng thời gian đó là quãng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời cô. Không xuống giường được nên phải đặt ống thông. Ăn uống, đi vệ sinh đều ở trên giường.
Nhưng ít ra cô không phải đi đổ bô!
Tang Hiểu Hiểu đi giày vào, chuẩn bị ra ngoài: "Tang Đạt Đạt!"
Tang Đạt Đạt đang định tranh thủ ánh trăng ngoài cửa sổ để xem truyện tranh, nghe thấy em gái gọi, vội vàng chạy đến thò đầu vào: "Có chuyện gì vậy?"
Tang Hiểu Hiểu hất cằm lên: "Em muốn đi vệ sinh."
Tang Đạt Đạt biết em gái mình đỏng đảnh, bèn tìm kiếm hai tờ giấy vệ sinh đã được cắt tỉa cẩn thận đưa cho Tang Hiểu Hiểu: "Cho em này! Anh biết em muốn dùng loại này. Đi cẩn thận dưới chân đấy, tối quá coi chừng giẫm phải gì đó."
Tang Hiểu Hiểu nhắm chặt mắt. Cô hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra: "Em muốn có thảm lau chân, còn có đèn nữa!"
Tang Đạt Đạt không ngờ sự đỏng đảnh của em gái còn có thể nâng cấp. Cậu nghĩ thầm lát nữa có thể tranh thủ chút ánh đèn để xem truyện tranh, lập tức nhân lúc ba mẹ không chú ý đi lấy thảm lau chân và đèn. Lấy đến rồi còn tự tay dùng diêm đốt đèn cho Tang Hiểu Hiểu.
Cậu giấu cuốn truyện tranh vào người, nghiêm túc nói: "Đi, anh đưa em ra nhà vệ sinh công cộng!"
Ba Tang Hiểu Hiểu cười đến suýt nữa thì lật xe. May là ông vẫn biết Phó Nguyên Bảo là người như thế nào, cho dù hôn sự không thành, cũng không nên đắc tội: "Loại lời này đừng nói trước mặt cậu ta."
Tang Hiểu Hiểu hừ lạnh hai tiếng. Chẳng lẽ cô còn sợ một tên đàn ông quê mùa hay sao?
Hai cha con về đến nhà, mẹ cô cũng đã về.
Mẹ cô nhìn gầy gò, đôi tay thô ráp đen sạm. Bà ngày nào cũng ra đồng làm ruộng phơi nắng, biện pháp che chắn tốt nhất chẳng qua chỉ là một chiếc nón rơm, hoặc khoác thêm một chiếc áo dài tay.
Buổi tối, cả nhà bốn người đều có mặt, bà tất bật luộc một đĩa rau xanh, đập một quả trứng gà vào nồi, rắc thêm chút muối. Món mặn ngoài thịt muối ăn trưa, còn có thêm một con cá không biết kiếm được từ đâu.
Con cá chỉ to bằng bàn tay, vậy mà lại được kho.
Mẹ Tang Hiểu Hiểu nói với ba Tang Hiểu Hiểu: "Ngày mai lấy ít xương về ninh cháo. Đầu tháng xương chắc là nhiều."
Ba cô hiền lành đáp lời.
Mẹ cô nói nhiều, cằn nhằn về người cho xương: "Xương thì không tốn tiền, nhưng mà bị gọt đến mức không còn một miếng thịt nào." Nói xong chuyện xương không có thịt, bà lại dặn dò Tang Đạt Đạt: "Ngày mai đi mò ít ốc đi con."
Anh trai chan nước cá kho vào bát cơm của mình, ăn hai ba miếng đã hết nửa bát, gật đầu lia lịa.
Nói hết chuyện này đến chuyện khác, mẹ cô cũng nói hai câu về cô: "Cái mồm bà Lý nhà kia dài ngoằng như lưỡi bò, chỉ có thể phun ra toàn thứ dơ bẩn. Thi được năm điểm, chặt hết gạo nhà bà ta đi!"
Tang Hiểu Hiểu hiểu ý, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy mẹ mắng chửi người khác hay thật.
Cô chỉ biết nói bóng gió, không ngờ mẹ lại trực tiếp nói "mồm chó phun cứt". Cách mắng chửi có phần thô lỗ nhưng lại mang theo sự bá đạo mà cô rất hài lòng. Con người không thể quá mềm yếu, mềm yếu sẽ bị người ta bắt nạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà họ Tang có mẹ và cô, nhìn là biết không dễ chọc rồi.
Trên thực tế, người khác không dám chọc vào nhà họ Tang, nhưng cuộc sống lại dám hành hạ cô.
Buổi tối, khi nhìn thấy nhà vệ sinh, Tang Hiểu Hiểu lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng. Nhà vệ sinh lúc này đừng nói là có chức năng sưởi ấm, xả nước, ngay cả chức năng tự động thay nước cũng không có. Nhà vệ sinh chỉ là một cái thùng, bên trên có nắp đậy.
Đi vệ sinh xong đậy nắp lại, ngày hôm sau phải đi đổ. Đổ xong còn phải rửa.
Năm đó cô bị bệnh tim. Lúc nằm viện có mấy ngày không xuống giường được. Khoảng thời gian đó là quãng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời cô. Không xuống giường được nên phải đặt ống thông. Ăn uống, đi vệ sinh đều ở trên giường.
Nhưng ít ra cô không phải đi đổ bô!
Tang Hiểu Hiểu đi giày vào, chuẩn bị ra ngoài: "Tang Đạt Đạt!"
Tang Đạt Đạt đang định tranh thủ ánh trăng ngoài cửa sổ để xem truyện tranh, nghe thấy em gái gọi, vội vàng chạy đến thò đầu vào: "Có chuyện gì vậy?"
Tang Hiểu Hiểu hất cằm lên: "Em muốn đi vệ sinh."
Tang Đạt Đạt biết em gái mình đỏng đảnh, bèn tìm kiếm hai tờ giấy vệ sinh đã được cắt tỉa cẩn thận đưa cho Tang Hiểu Hiểu: "Cho em này! Anh biết em muốn dùng loại này. Đi cẩn thận dưới chân đấy, tối quá coi chừng giẫm phải gì đó."
Tang Hiểu Hiểu nhắm chặt mắt. Cô hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra: "Em muốn có thảm lau chân, còn có đèn nữa!"
Tang Đạt Đạt không ngờ sự đỏng đảnh của em gái còn có thể nâng cấp. Cậu nghĩ thầm lát nữa có thể tranh thủ chút ánh đèn để xem truyện tranh, lập tức nhân lúc ba mẹ không chú ý đi lấy thảm lau chân và đèn. Lấy đến rồi còn tự tay dùng diêm đốt đèn cho Tang Hiểu Hiểu.
Cậu giấu cuốn truyện tranh vào người, nghiêm túc nói: "Đi, anh đưa em ra nhà vệ sinh công cộng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro