Thập Niên 80: Bé Làm Tinh Và Ông Chủ Quê Mùa

Chương 2

2024-12-03 22:00:02

Mắt cô tối sầm lại, cảm thấy mình sắp ngất xỉu thêm lần nữa.

Cô hiểu rồi. Cô đây là xuyên không rồi.

Gia đình hiện tại của cô có bố mẹ, một người làm công nhân, một người làm ruộng. Còn có một người anh trai, chắc là không đi học thì cũng là đi làm ruộng. Cái khởi đầu này thật sự khiến cô muốn quay trở lại cái thân thể bệnh tật trước kia ngay lập tức.

"Tang Hiểu Hiểu!" Cô ấy líu lo không ngừng, trong ánh mắt hiện lên vẻ lanh lợi. "Ngày mai cô còn đi học không? Cấp ba khó lắm đấy. Học cao đẳng như cô ấy cũng được rồi. Sau này làm y tá, còn có thể chăm sóc người nhà!"

Cô đang bực bội, nghe thấy tiếng lải nhải này, bị cô ấy làm cho phát cáu: "Cô ấy nói nhiều quá. Học hành không ra gì mà còn lắm lời."

Giọng cô trong trẻo, nhưng ngữ khí lại rất gắt gỏng, lông mày nhíu chặt lại, thể hiện rõ sự khó chịu, khiến cô ấy lập tức im hẳn. Cô ấy mân mê vạt áo sơ mi của mình, cẩn thận quan sát sắc mặt của Cô.

Cô ấy thầm nghĩ: Cô không giống mình. Lần này cô thi được năm điểm, là do phải sang thành phố bên cạnh ở một thời gian. Chữ nghĩa gì cũng không học được đụng phải kỳ thi, cho nên mới thê thảm như vậy, chỉ được có năm điểm.

Người trong làng đều biết cô thông minh chỉ cần chăm chỉ học hành, chắc chắn có thể thi đậu đại học.

Hơn nữa, cô ấy tự nhận mình xinh đẹp ở trong làng, nhưng cô lại xinh đẹp như con gái thành phố xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Đôi mắt cô đen láy như biết nói cười lên lại cong cong như vầng trăng khuyết. Môi hồng răng trắng trên má còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ. Lại còn hay dựa theo tạp chí thành phố, sai thợ may may váy áo mặc lên người trông y như một minh tinh.

Vốn văn hóa không tốt cho lắm,Cô ấy cũng chỉ biết khen ngợi như vậy. Nói thật lòng cô chưa từng gặp ai xinh đẹp hơn cô.

Cả làng trên dưới không biết bao nhiêu người khen cô xinh đẹp, trồng được rau dưa gì cũng đều mang sang nhà họ Tang biếu một ít. Những người trẻ tuổi trong làng càng muốn chơi với cô. Tiếc là cô lại không thèm để ý đến sự nhiệt tình của bọn họ.

Cô không biết cô ấy đang nghĩ gì. Cô nói xong, định xuống giường, đảo mắt nhìn xung quanh hai lần nhưng không tìm thấy dép của mình: "Dép của cô đâu?"



Ngữ khí nghe như đang trách móc, nhưng lại không biết đang trách móc ai, còn có chút gì đó kiêu ngạo.

Cô ấy vội vàng lôi đôi dép từ gầm giường ra đưa cho cô: "Đây đây."

Tìm được dép rồi, cô vừa xỏ vào lại nhíu mày khó chịu. Cô cúi đầu đá đá chân. Đôi dép là loại dép nhựa do người ta tự làm, đường kim mũi chỉ rất chắc chắn nhưng chất liệu cứng đơ mang vào không hề thoải mái.

Cô chưa từng mang loại dép nào như vậy.

Cô cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được. Cô đã sống hai mươi năm chưa từng phải chịu ấm ức nào như thế này. Phải nghĩ cách đưa cuộc sống này vào quỹ đạo tìm cách kiếm tiền sống cuộc sống sung sướng.

Cô nhìn quanh căn phòng của mình. Kệ sách, bàn học đều có đủ, đều là đồ gỗ, trông như kiểu do thợ mộc trong làng đóng. Trên kệ có sách không nhiều lắm nhưng đều rất cũ mép sách đã ngả vàng chắc chắn không phải sách mới không biết là sách cũ của nhà ai.

Đồ dùng học tập cũng không mới, nhưng ít ra cũng có thể nhìn ra là đồ của con gái được giữ gìn cẩn thận.

Cô không quen thuộc lắm với tình hình của bản thân hiện tại, bèn hỏi cô ấy : "Bây giờ có cách nào kiếm tiền không?"

Nghe thấy câu hỏi này, cô ấy ngạc nhiên nhìn cô: "cô vì năm mươi đồng tiền học lại hả? Năm mươi đồng là nhiều thật, nhưng nói thật lòng thì nhà mày cũng đâu thiếu thốn gì mấy đồng đó. Theo cô ấy, cô cố gắng thi đậu đại học đi, ra trường muốn bao nhiêu tiền chẳng có!"

Cô ấy phỏng đoán ý đồ của cô, kinh ngạc thốt lên: "Cô định bỏ nhà ra đi à?"

Cô lại một lần nữa cảm thấy đau đầu: "Cô ấy lắm lời quá đấy.

Cô ấy lại nhanh chóng ngậm miệng và tỏ vẻ tủi thân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Bé Làm Tinh Và Ông Chủ Quê Mùa

Số ký tự: 0