Thập Niên 80: Bé Làm Tinh Và Ông Chủ Quê Mùa

Chương 21

2024-12-03 22:00:02

Đường Tuyết Quân lập tức cười: "Đúng vậy. Nội dung cũng hay nữa. Vừa rồi chị Tống còn nói đăng lên tạp chí "Bích Ngọc", em liền cướp lấy, nói là báo buổi sáng cũng có thể đăng. Anh xem thử đi, câu chuyện thú vị lắm."

Là truyện dài.

Trong lòng tổng biên tập Diêu có chút bất an.

Ông cầm lấy tờ giấy, cẩn thận xem.

Sau khi đọc xong câu chuyện, tổng biên tập Diêu trầm ngâm một lúc, sau đó không nhịn được gật đầu.

Ông cảm thấy vị lão tiên sinh này rất có gu. Nhìn thì giống như viết về một cô gái trẻ, nhưng trên thực tế câu chuyện đầu tiên lại là viết về mối tình đầu. Hơn nữa, vị lão tiên sinh này rất chính trực, thích một người chính là chuyện cả đời.

Loại câu chuyện này, đàn ông thích, sẽ nhớ lại những rung động đầu đời của mình. Phụ nữ cũng thích, bởi vì ai cũng mong muốn có được một người si tình như vậy, nguyện chờ đợi mình. Xét về mặt giải trí, già trẻ đều thích, hơn nữa đọc cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.

"Hay, có chút ý tứ. Tam Mộc..." Tổng biên tập Diêu suy nghĩ một chút về bố cục của tờ báo, "Dù sao cũng là lần đầu tiên gửi bản thảo, đừng nên để ở vị trí quá nổi bật. Cái mục thơ ca kia, vị trí bên cạnh là vừa đẹp. Tôi nhớ lần trước có nhìn thấy một bài thơ, nói về chuyện đầu bạc răng long. Đăng cùng một chỗ cho xôm tụ."

Việc nhận bản thảo, đăng bài phải tuân theo một quy trình nhất định, cũng không phải là ông nói đăng là đăng. Hơn nữa, nếu xác nhận đăng bài thì phải trả nhuận bút.

Tổng biên tập Diệu thấy là Đường Tuyết Quân tự mình mang đến, liền giao cho cô: "Những chuyện còn lại cô lo liệu đi. Tốt nhất là nên gặp mặt người ta một chút, đảm bảo phần sau của "Xuân cư" có thể gửi cho chúng ta kịp thời. Đã lâu rồi không đăng truyện dài, bài này phải đảm bảo tiến độ. Thôn Tiểu Hà cũng không xa."

Ông hoàn toàn không ngờ rằng người viết câu chuyện này lại là một cô gái trẻ, trong lòng luôn nghĩ là do một vị lão tiên sinh nào đó viết.

Đường Tuyết Quân cũng không nói nhiều, sợ rằng tổng biên tập cảm thấy cô gái nhỏ không đáng tin cậy, lại không có danh tiếng, đến lúc đó viết không xong, sẽ không cho đăng nữa. Cô vội vàng đáp: "Vâng ạ. Vậy thứ bảy tuần này em sẽ đi."

Thứ bảy đi làm, chủ nhật nghỉ. Cô đi sớm một chút, coi như được nghỉ hai ngày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tổng biên tập Diêu gật đầu.

Ở một nơi khác, Tang Hiểu Hiểu đã đợi tin tức của nhà xuất bản cả tuần, sống trong thấp thỏm lo âu.

Trong nhà không có điện thoại, muốn gọi điện thoại phải ra tiệm tạp hóa đầu thôn. Bình thường căn bản chẳng có mấy ai dùng đến, gọi một phút đã tốn một hào đắt quá. Ba đồng tiền của Tang Hiểu Hiểu tổng cộng chỉ còn lại một hào hai, ngay cả nói chuyện điện thoại hai phút cũng không đủ.

Cơm căn tin mấy ngày nay rất khó ăn, cô không động đến một miếng nào.

Con người không thể dễ dãi, dễ dãi sẽ không có động lực để phấn đấu.

Cô thầm nghĩ, nếu như không được đăng bài, cô phải nghĩ cách khác để kiếm tiền. Trước kia, cô rất ngưỡng mộ những quầy hàng nhỏ trước cổng trường, nghe nói bán rất chạy. Cô có thể rủ anh trai cùng làm ăn.

Nếu như anh ấy không muốn, cô sẽ rủ bạn học cùng làm. Tiền nong rõ ràng là được.

Nào ngờ đến thứ sáu căn tin trường học đã có sự thay đổi.

Hôm nay, giáo viên vừa đến lớp đã vui vẻ thông báo với mọi người: "Buổi trưa nay, mọi người nhớ đi ăn cơm đầy đủ nhé. Nghe nói căn tin đã bỏ tiền ra mời đầu bếp giỏi, hiệu trưởng còn yêu cầu tăng thêm nguyên liệu. Phiếu ăn mua trước đó giá cả không đổi, sau này dùng phiếu sẽ tăng giá một chút. Tranh thủ lúc này ăn nhiều một chút, mua thêm mang về."

Cô chống cằm, căn bản không để ý đến lời giáo viên nói, chỉ nhớ đến những ngày tháng được ăn ngon trước kia.

Tăng thêm nguyên liệu thì đã sao?

Đến trưa, giáo viên cho tan học sớm, cô bạn cùng bàn kéo cô đến căn tin. Cô tức giận đến mức suýt chút nữa chọc vào eo cô bạn mà mắng, gương mặt xinh đẹp nhăn thành một cục: "Nếu mua về mà không ngon, cậu phải ăn hết đấy. Còn thừa một miếng thì cút cho tôi."

Người bình thường nghe thấy câu này chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng cô bạn cùng bàn của Tang Hiểu Hiểu lại không hề tức giận, nghe thấy Tang Hiểu Hiểu nổi giận, ngược lại còn vui vẻ đáp: "Được thôi! Tớ nhất định sẽ ăn hết!" Còn khó ăn hơn trước kia nữa sao? Dù sao cũng là cơm mà!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Bé Làm Tinh Và Ông Chủ Quê Mùa

Số ký tự: 0