Không Thể Nhận...
2024-08-07 21:10:26
Đang lúc muốn bịt miệng người ta, một bông hoa sen dường như hơi nhẹ.
Cố Xuyên Bách đáp:
"Trong kho hàng có một cái bếp than hỏng, sửa lại thì vẫn dùng được, không lấy tiền em đâu, tối anh mang qua cho."
Lâm Mỹ Khê ngẫm nghĩ, đây là phí bịt miệng bù thêm, không nhận có khi anh ấy còn không yên tâm.
"Vâng, vậy em cảm ơn anh."
Cô lấy nắm xôi nếp gói lá sen trong túi ra đặt vào trong mũ rơm mà Cố Xuyên Bách để dưới đất.
Sau đó cô vẫy bông hoa sen trong tay:
"Anh cứ yên tâm, em kín miệng lắm, em sẽ nói là buổi trưa đi tìm anh mà không thấy, nhưng lại tìm được một bông sen.
Buổi chiều anh đến thì em đã ra ruộng rồi, như vậy mới có lý do để tối đưa bếp than tới."
"Được." Cố Xuyên Bách cũng vẫy tay chào rồi nhặt chiếc mũ rơm dưới đất lên.
Nắm xôi nếp bọc trong lá sen hãy còn ấm, anh còn chưa ăn cơm trưa, nên ăn vội hai nắm rồi mới về.
...
Ngu Tâm Nhụy giận dân thôn kia, tới mức cả buổi trưa không ngủ được.
Chờ khi mọi người đều dậy, cô ta đứng tựa vào cửa bếp, cười khẽ rồi nói với ngữ khí khinh thường:
"Cả buổi trưa nhân lúc các người ngủ trưa, Lâm Mỹ Khê tự nấu riêng đấy, không biết có phải là dùng lương thực của các người không nữa?"
Thẩm Hiếu Trân còn chẳng buồn nhìn vại lương thực:
"Lương thực của bọn tôi không ít, cho dù con bé có tự nấu riêng thì cũng dùng của chính con bé, có gì đâu mà phải nói?"
Cặp lồng đừng đồ ăn của mọi người đều không ở vị trí cũ, Phó Thính Âm bèn mở ra nhìn, thấy bên trong là cơm nắm gói lá sen.
"Thanh niên trí thức Lâm sợ buổi chiều chúng ta đói nên làm cơm nắm cho này." Phó Thính Âm vui mừng reo lên.
Hứa Việt Chu là đàn ông con trai, không tới giờ cơm là sẽ không đói.
Anh ta giở một góc lá sen ra xem, còn là gạo nếp, bèn vui vẻ nói: "Chiều không sợ bụng đói làm việc rồi."
Trong cặp lồng đựng cơm của Thẩm Hiếu Trân cũng có một nắm xôi.
Ý tốt thì chị ta nhận, nhưng không thể lấy không của người khác.
"Người làm là thanh niên trí thức Lâm, chúng ta không thể ăn không mà không trả công gì cho người ta được."
"Đúng đúng, đó là chuyện đương nhiên."
Thẩm Hiếu Trân dẫn dầu, mọi người lấy nửa nắm gạo nếp từ trong túi lương thực của mình bỏ vào trong túi lương thực của Lâm Mỹ Khê.
Ngu Tâm Nhụy cũng mở hộp cơm của mình ra, nhưng bên trong rỗng tuếch.
Lâm Mỹ Khê vẫn cô lập mình, khiến cô ta tức giận quẳng hộp cơm đi.
Thẩm Hiếu Trân nhìn thấy mà không nhịn được:
"Cô có ném đồ cũng vô dụng, là chính cô muốn nấu riêng, vừa tới công xã đã tự dưng bực bội nhằm vào thanh niên trí thức Lâm, vậy chuyện người ta đồ xôi nắm không chia cho cô không phải là quá bình thường sao?"
Cố Xuyên Bách đáp:
"Trong kho hàng có một cái bếp than hỏng, sửa lại thì vẫn dùng được, không lấy tiền em đâu, tối anh mang qua cho."
Lâm Mỹ Khê ngẫm nghĩ, đây là phí bịt miệng bù thêm, không nhận có khi anh ấy còn không yên tâm.
"Vâng, vậy em cảm ơn anh."
Cô lấy nắm xôi nếp gói lá sen trong túi ra đặt vào trong mũ rơm mà Cố Xuyên Bách để dưới đất.
Sau đó cô vẫy bông hoa sen trong tay:
"Anh cứ yên tâm, em kín miệng lắm, em sẽ nói là buổi trưa đi tìm anh mà không thấy, nhưng lại tìm được một bông sen.
Buổi chiều anh đến thì em đã ra ruộng rồi, như vậy mới có lý do để tối đưa bếp than tới."
"Được." Cố Xuyên Bách cũng vẫy tay chào rồi nhặt chiếc mũ rơm dưới đất lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nắm xôi nếp bọc trong lá sen hãy còn ấm, anh còn chưa ăn cơm trưa, nên ăn vội hai nắm rồi mới về.
...
Ngu Tâm Nhụy giận dân thôn kia, tới mức cả buổi trưa không ngủ được.
Chờ khi mọi người đều dậy, cô ta đứng tựa vào cửa bếp, cười khẽ rồi nói với ngữ khí khinh thường:
"Cả buổi trưa nhân lúc các người ngủ trưa, Lâm Mỹ Khê tự nấu riêng đấy, không biết có phải là dùng lương thực của các người không nữa?"
Thẩm Hiếu Trân còn chẳng buồn nhìn vại lương thực:
"Lương thực của bọn tôi không ít, cho dù con bé có tự nấu riêng thì cũng dùng của chính con bé, có gì đâu mà phải nói?"
Cặp lồng đừng đồ ăn của mọi người đều không ở vị trí cũ, Phó Thính Âm bèn mở ra nhìn, thấy bên trong là cơm nắm gói lá sen.
"Thanh niên trí thức Lâm sợ buổi chiều chúng ta đói nên làm cơm nắm cho này." Phó Thính Âm vui mừng reo lên.
Hứa Việt Chu là đàn ông con trai, không tới giờ cơm là sẽ không đói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta giở một góc lá sen ra xem, còn là gạo nếp, bèn vui vẻ nói: "Chiều không sợ bụng đói làm việc rồi."
Trong cặp lồng đựng cơm của Thẩm Hiếu Trân cũng có một nắm xôi.
Ý tốt thì chị ta nhận, nhưng không thể lấy không của người khác.
"Người làm là thanh niên trí thức Lâm, chúng ta không thể ăn không mà không trả công gì cho người ta được."
"Đúng đúng, đó là chuyện đương nhiên."
Thẩm Hiếu Trân dẫn dầu, mọi người lấy nửa nắm gạo nếp từ trong túi lương thực của mình bỏ vào trong túi lương thực của Lâm Mỹ Khê.
Ngu Tâm Nhụy cũng mở hộp cơm của mình ra, nhưng bên trong rỗng tuếch.
Lâm Mỹ Khê vẫn cô lập mình, khiến cô ta tức giận quẳng hộp cơm đi.
Thẩm Hiếu Trân nhìn thấy mà không nhịn được:
"Cô có ném đồ cũng vô dụng, là chính cô muốn nấu riêng, vừa tới công xã đã tự dưng bực bội nhằm vào thanh niên trí thức Lâm, vậy chuyện người ta đồ xôi nắm không chia cho cô không phải là quá bình thường sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro