Mẹ Chồng Mẫu Mự...
2024-08-07 21:10:26
Kiểm vé xong, ông Lâm đưa cô ra sân ga, dặn dò liên tục, không nỡ rời xa.
Lâm Giảo Lan chỉ mong Lâm Mỹ Khê nhanh chóng lên tàu đi đi.
Đời này hai người đổi đường, để xem chị ta hay Lâm Mỹ Khê hơn.
Chị ta không tin mình đi theo con đường của Lâm Mỹ Khê mà nó còn có thể hơn được mình.
Lâm Mỹ Khê cũng cực kỳ hướng tới cuộc sống mới.
Cô vẫy tay với Lâm Giảo Lan trên sân ga.
Chuyện nghe được tiếng lòng của chị gái hẳn là ông trời thương tình bồi thường cô khi chị muốn trao đổi cuộc đời với cô mà.
Cô nói lời từ biệt ba: "Ba, con đi đây, con sẽ bình yên, cố gắng sống tốt hơn chị."
Lâm Giảo Lan nín một bụng tức.
Thôi cứ để nó đắc chí đi, chỉ là ải kiếp nạn lũ buôn người trên xe lửa sợ là nó không xông qua được thôi.
Xe lửa đưa Lâm Mỹ Khê đi lên con đường của Lâm Giảo Lan lúc trước.
Mà con đường dưới chân của Lâm Giảo Lan bây giờ lại là đường Lâm Mỹ Khê từng đi.
"Ba, con đi nhà họ Hạ một chuyến."
Ông Lâm khuyên can:
"Em gái con nói đúng đấy, nhà họ Hạ muốn báo ơn nên mới đòi đính hôn, giờ mặt nặng mày nhẹ cho ai xem, nhà chúng ta đừng nên chủ động đeo bám người ta."
Lâm Giảo Lan cảm thấy bố mình quá bảo thủ.
NHà họ Hạ có điều kiện để mặt nặng mày nhẹ.
Nhà mình thì chen chúc trong cái phòng công vụ bé tí, mà nhà họ Hạ lại ở tứ hợp viện, có gì mà không dám mặt nặng mày nhẹ chứ.
Sau khi trùng sinh, Lâm Giảo Lan lại bước vào cửa nhà họ Hạ.
Đời trước có việc cần nhờ vả Lâm Mỹ Khê, cô ta đi qua bậc cửa này mà trong lòng khó chịu miễn bàn.
Nhưng giờ phút này tâm tình cô ta lại đầy hào hứng.
Cô ta làm lại cuộc đời, tránh khỏi việc xuống nông thôn, có được khởi đầu tốt rồi.
Đời trước bà Hạ cứ khen Lâm Mỹ Khê không dứt miệng, còn vì vậy mà cãi nhau với con trai bao nhiêu lần.
Phải nói bà Hạ cực kỳ thích Lâm Mỹ Khê.
Lâm Giảo Lan thầm nghĩ, chờ lát nữa tìm cơ hội phù hợp phải đem chuyện Lâm Mỹ Khi tới tìm Hạ Tri Ngôn trước khi đi mà kể hết cho bà Hạ nghe.
Có lẽ làm vậy có thể khiến thiện cảm của bà Hạ dành cho người đã không còn là con dâu tương lai Lâm Mỹ Khê này giảm bớt chút ít.
Lâm Mỹ Lan vừa mới bước vào cánh cửa đẹp đẽ mà mình hâm mộ đời trước, thì chợt nghe thấy bà Hạ mắng Lâm Mỹ Khê rất to ngay trong nhà:
"A con điếm xấu xa này, nó lại dám trốn xuống nông thôn chứ."
Lâm Giảo Lan kinh hãi trong lòng.
Chuyện gì vậy?
Mẹ chồng tương lai điển hình của Lâm Mỹ Khê mà cô ta hâm mộ đời trước, giờ không phải mắng Lâm Mỹ Khê chứ?
Lâm Giảo Lan chỉ mong Lâm Mỹ Khê nhanh chóng lên tàu đi đi.
Đời này hai người đổi đường, để xem chị ta hay Lâm Mỹ Khê hơn.
Chị ta không tin mình đi theo con đường của Lâm Mỹ Khê mà nó còn có thể hơn được mình.
Lâm Mỹ Khê cũng cực kỳ hướng tới cuộc sống mới.
Cô vẫy tay với Lâm Giảo Lan trên sân ga.
Chuyện nghe được tiếng lòng của chị gái hẳn là ông trời thương tình bồi thường cô khi chị muốn trao đổi cuộc đời với cô mà.
Cô nói lời từ biệt ba: "Ba, con đi đây, con sẽ bình yên, cố gắng sống tốt hơn chị."
Lâm Giảo Lan nín một bụng tức.
Thôi cứ để nó đắc chí đi, chỉ là ải kiếp nạn lũ buôn người trên xe lửa sợ là nó không xông qua được thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe lửa đưa Lâm Mỹ Khê đi lên con đường của Lâm Giảo Lan lúc trước.
Mà con đường dưới chân của Lâm Giảo Lan bây giờ lại là đường Lâm Mỹ Khê từng đi.
"Ba, con đi nhà họ Hạ một chuyến."
Ông Lâm khuyên can:
"Em gái con nói đúng đấy, nhà họ Hạ muốn báo ơn nên mới đòi đính hôn, giờ mặt nặng mày nhẹ cho ai xem, nhà chúng ta đừng nên chủ động đeo bám người ta."
Lâm Giảo Lan cảm thấy bố mình quá bảo thủ.
NHà họ Hạ có điều kiện để mặt nặng mày nhẹ.
Nhà mình thì chen chúc trong cái phòng công vụ bé tí, mà nhà họ Hạ lại ở tứ hợp viện, có gì mà không dám mặt nặng mày nhẹ chứ.
Sau khi trùng sinh, Lâm Giảo Lan lại bước vào cửa nhà họ Hạ.
Đời trước có việc cần nhờ vả Lâm Mỹ Khê, cô ta đi qua bậc cửa này mà trong lòng khó chịu miễn bàn.
Nhưng giờ phút này tâm tình cô ta lại đầy hào hứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta làm lại cuộc đời, tránh khỏi việc xuống nông thôn, có được khởi đầu tốt rồi.
Đời trước bà Hạ cứ khen Lâm Mỹ Khê không dứt miệng, còn vì vậy mà cãi nhau với con trai bao nhiêu lần.
Phải nói bà Hạ cực kỳ thích Lâm Mỹ Khê.
Lâm Giảo Lan thầm nghĩ, chờ lát nữa tìm cơ hội phù hợp phải đem chuyện Lâm Mỹ Khi tới tìm Hạ Tri Ngôn trước khi đi mà kể hết cho bà Hạ nghe.
Có lẽ làm vậy có thể khiến thiện cảm của bà Hạ dành cho người đã không còn là con dâu tương lai Lâm Mỹ Khê này giảm bớt chút ít.
Lâm Mỹ Lan vừa mới bước vào cánh cửa đẹp đẽ mà mình hâm mộ đời trước, thì chợt nghe thấy bà Hạ mắng Lâm Mỹ Khê rất to ngay trong nhà:
"A con điếm xấu xa này, nó lại dám trốn xuống nông thôn chứ."
Lâm Giảo Lan kinh hãi trong lòng.
Chuyện gì vậy?
Mẹ chồng tương lai điển hình của Lâm Mỹ Khê mà cô ta hâm mộ đời trước, giờ không phải mắng Lâm Mỹ Khê chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro