Nhận Đồ
2024-08-07 21:10:26
Ngu Tâm Nhụy bị khói bếp hun đỏ mắt, suýt thì bật thốt lên đây không phải người thân của Lâm Mỹ Khê.
Nếu như không bị ôm sai, hẳn là sẽ giúp cô ta rồi.
...
Buổi tối Lâm Mỹ Khê tới đưa bánh cho nhà ông Cố, Cố Xuyên Bách còn đang ở mỏ đá.
Đường Đường thương anh trai không ăn cơm tối, Lâm Mỹ Khê bèn xách sáu cái bánh củ cải cho vào giỏ trúc rồi mang đi đưa cho Cố Xuyên Bách.
Những xã viên chăm chỉ của công xã thì có không ít người còn ở lại làm việc, cố gắng kiếm thêm công điểm.
Cố Xuyên Bách một mình lao động, cách mọi người khác xa.
Lâm Mỹ Khê bèn chạy tới, đưa giỏ trúc của nhà anh cho anh: "Cảm ơn bếp than của anh, em mời anh ăn bánh."
Cố Xuyên Bách không quá quen thuộc ánh mắt hâm mộ của những người khác.
Với thân phận này, lẽ ra anh phải đi dọn chuồng bò.
Công việc ở mỏ đá này là anh cố gắng kiếm được, nên không muốn rước lấy quá nhiều chú ý.
"Lần sau đừng tới đây đưa cơm." Cố Xuyên Bách nhắc.
"Không phải em đến vì anh, là tại Đường Đường thương anh không ăn tối, chứ em đâu có."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mỹ Khê đầy vẻ chế nhạo: "Nếu anh mà ăn tối thì em đã không đến rồi."
Cố Xuyên Bách sợ cô, hôm sau làm xong về ăn tối rồi mới quay lại mỏ tiếp tục kiếm công điểm.
Sau mười mấy ngày bận rộn, cuối cùng cũng qua kỳ bông nở hoa, bọn họ đã có thể nghỉ ngơi một ngày.
Hai ngày trước gói đồ của bọn họ đã tới, đội sản xuất bố trí xe trâu tới bưu cục thị trấn nhận đồ giúp các thanh niên trí thức.
Lần này ngay cả Thẩm Hiếu Trân cũng có, chỉ là gói đồ của chị tương đối nhỏ.
Buổi trưa mọi người ăn mì, sau đó xách đồ ngồi xe trâu quay về.
Mở gói đồ là chuyện rất vui vẻ.
Nhà Hứa Việt Chu gửi cho anh ta một bộ quần áo dài, trời lạnh hơn là có thể mặc được, còn gửi cả đồ ăn thức uống, trông khá đầy đủ.
Hứa Việt Chu ngại ngùng: "Ba mẹ tôi cứ làm quá, thực ra xuống nông thôn nào khốn khó như hai cụ nghĩ đâu chứ."
Đồ mà nhà Phó Thính Âm gửi tới thì món ăn vặt chiếm đa số.
Trong gói đồ của Thẩm Hiếu Trân có hai đôi giày vải, hai cái lót giầy, còn cả một cặp bao tay áo.
Nhìn dáng vẻ quý trọng của chị ấy, ắt hẳn là mẹ chị ấy tự làm.
Trong gói đồ của Lâm Mỹ Khê, ngoài hai chiếc chăn dày, vài món quần áo mùa đông dày và áo len ra thì chút không gian còn lại đều để đồ gia vị.
Có rất nhiều gia vị mà đến cả Thẩm Hiếu Trân cũng chưa từng thấy bao giờ.
Nếu như không bị ôm sai, hẳn là sẽ giúp cô ta rồi.
...
Buổi tối Lâm Mỹ Khê tới đưa bánh cho nhà ông Cố, Cố Xuyên Bách còn đang ở mỏ đá.
Đường Đường thương anh trai không ăn cơm tối, Lâm Mỹ Khê bèn xách sáu cái bánh củ cải cho vào giỏ trúc rồi mang đi đưa cho Cố Xuyên Bách.
Những xã viên chăm chỉ của công xã thì có không ít người còn ở lại làm việc, cố gắng kiếm thêm công điểm.
Cố Xuyên Bách một mình lao động, cách mọi người khác xa.
Lâm Mỹ Khê bèn chạy tới, đưa giỏ trúc của nhà anh cho anh: "Cảm ơn bếp than của anh, em mời anh ăn bánh."
Cố Xuyên Bách không quá quen thuộc ánh mắt hâm mộ của những người khác.
Với thân phận này, lẽ ra anh phải đi dọn chuồng bò.
Công việc ở mỏ đá này là anh cố gắng kiếm được, nên không muốn rước lấy quá nhiều chú ý.
"Lần sau đừng tới đây đưa cơm." Cố Xuyên Bách nhắc.
"Không phải em đến vì anh, là tại Đường Đường thương anh không ăn tối, chứ em đâu có."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mỹ Khê đầy vẻ chế nhạo: "Nếu anh mà ăn tối thì em đã không đến rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Xuyên Bách sợ cô, hôm sau làm xong về ăn tối rồi mới quay lại mỏ tiếp tục kiếm công điểm.
Sau mười mấy ngày bận rộn, cuối cùng cũng qua kỳ bông nở hoa, bọn họ đã có thể nghỉ ngơi một ngày.
Hai ngày trước gói đồ của bọn họ đã tới, đội sản xuất bố trí xe trâu tới bưu cục thị trấn nhận đồ giúp các thanh niên trí thức.
Lần này ngay cả Thẩm Hiếu Trân cũng có, chỉ là gói đồ của chị tương đối nhỏ.
Buổi trưa mọi người ăn mì, sau đó xách đồ ngồi xe trâu quay về.
Mở gói đồ là chuyện rất vui vẻ.
Nhà Hứa Việt Chu gửi cho anh ta một bộ quần áo dài, trời lạnh hơn là có thể mặc được, còn gửi cả đồ ăn thức uống, trông khá đầy đủ.
Hứa Việt Chu ngại ngùng: "Ba mẹ tôi cứ làm quá, thực ra xuống nông thôn nào khốn khó như hai cụ nghĩ đâu chứ."
Đồ mà nhà Phó Thính Âm gửi tới thì món ăn vặt chiếm đa số.
Trong gói đồ của Thẩm Hiếu Trân có hai đôi giày vải, hai cái lót giầy, còn cả một cặp bao tay áo.
Nhìn dáng vẻ quý trọng của chị ấy, ắt hẳn là mẹ chị ấy tự làm.
Trong gói đồ của Lâm Mỹ Khê, ngoài hai chiếc chăn dày, vài món quần áo mùa đông dày và áo len ra thì chút không gian còn lại đều để đồ gia vị.
Có rất nhiều gia vị mà đến cả Thẩm Hiếu Trân cũng chưa từng thấy bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro