Nuôi Lợn
2024-08-07 21:10:26
Lâm Mỹ Khê bèn nói:
"Anh đừng lừa em, chắc hẳn đây không phải lần đầu anh làm chuyện này đúng không? Chẳng lẽ anh còn có xưởng chế biến trong núi này?"
Không mổ chia làm các phần thì sao có thể vận ra ngoài chứ?
Cô thật thông minh, không lừa nổi, Cố Xuyên Bách thầm thở dài trong lòng, rồi vạch đống củi ra cho cô xem.
Phía dưới đống củi là một con lợn trắng chứ không phải lợn đen.
Lợn trắng là lợn nhà nuôi mà.
Hẳn là chị gái trước khi trùng sinh đã bị Cố Xuyên Bách lừa, cho rằng là lợn rừng thật, thậm chí còn chẳng thèm nhìn đã bảo anh nộp cho công xã.
Nhưng đây là lợn tự nuôi, cho nên Cố Xuyên Bách không thể nào nộp lên được, không thì không giải thích được nguồn gốc của nó.
Anh nuôi lợn trong núi như thế này, chắc chắn phải có đồng lõa.
Không thì mỗi ngày ba lượt chăn lợn, Cố Xuyên Bách không có thời gian.
Lâm Mỹ Khê lấy củi đắp lên như cũ.
Cố Xuyên Bách còn to gan hơn cả Cố Xuyên Bách trong tiếng lòng của chị.
Anh tự nuôi lợn, nếu bị bắt thì tèo đời.
Cô không kìm được hỏi: "Các anh nuôi lợn trong núi bao lâu rồi?"
Cố Xuyên Bách hỏi ngược lại: "Hỏi rõ như vậy là em muốn rước họa cho mình à?"
Lâm Mỹ Khê đáp:
"Không phải nha, các anh nuôi lợn trong núi thì phải có chuồng lợn với chỗ chế biến.
Để em dạy anh món lòng lợn kho, để ăn cũng được, bán cũng được luôn, còn tốt hơn anh đưa lòng lợn cho người ta."
Lòng lợn thì chắc anh không bán được, nhưng nếu kho thì sẽ khác hẳn.
Cố Xuyên Bách vốn tưởng Lâm Mỹ Khê sẽ khuyên anh đừng đầu cơ trục lợi, nhưng không ngờ cô lại muốn giúp anh tối đa hóa lợi ích.
Vậy rốt cuộc có nên dẫn cô tới xưởng không?
Xưởng không phải của một mình anh.
Anh chỉ phụ trách mổ lợn trong núi sâu rồi đưa hàng đi tìm đường tiêu thụ, người nuôi lợn là người gác rừng.
Lúc trước Cố Xuyên Bách cứu người gác rừng rơi xuống bẫy, hấp hối suýt chết.
Ông ấy bèn giao đường tiêu thụ mà mình đã móc nối từ trước cho Cố Xuyên Bách.
Hai người hợp tác từ lúc chỉ có hai con lợn đến bây giờ trong chuồng đã đạt quy mô mười mấy con.
Đám lợn này xuất chuồng xong, thật ra anh tính dừng không làm nữa.
Anh bèn nói: "Tối em tới nhà anh một chuyến, rồi anh dẫn em tới xưởng."
Lâm Mỹ Khê gật đầu lia lịa: "Vâng, vậy em về chuẩn bị gia vị các kiểu trước."
Cố Xuyên Bách lục đống củi lấy một con thỏ xám đưa cho cô: "Cứ bảo em nhặt được con này để phân tán sự chú ý của người khác."
Là thỏ kìa!
Nghĩ tới món thỏ kho tàu, Lâm Mỹ Khê bắt đầu thèm thuồng.
Nhưng cô vẫn lắc đầu:
"Nếu em bảo nhặt được thỏ, sợ là mai sẽ càng có nhiều người lên núi thử vận may, chẳng phải xưởng của anh càng thêm nguy hiểm hay sao?"
"Anh đừng lừa em, chắc hẳn đây không phải lần đầu anh làm chuyện này đúng không? Chẳng lẽ anh còn có xưởng chế biến trong núi này?"
Không mổ chia làm các phần thì sao có thể vận ra ngoài chứ?
Cô thật thông minh, không lừa nổi, Cố Xuyên Bách thầm thở dài trong lòng, rồi vạch đống củi ra cho cô xem.
Phía dưới đống củi là một con lợn trắng chứ không phải lợn đen.
Lợn trắng là lợn nhà nuôi mà.
Hẳn là chị gái trước khi trùng sinh đã bị Cố Xuyên Bách lừa, cho rằng là lợn rừng thật, thậm chí còn chẳng thèm nhìn đã bảo anh nộp cho công xã.
Nhưng đây là lợn tự nuôi, cho nên Cố Xuyên Bách không thể nào nộp lên được, không thì không giải thích được nguồn gốc của nó.
Anh nuôi lợn trong núi như thế này, chắc chắn phải có đồng lõa.
Không thì mỗi ngày ba lượt chăn lợn, Cố Xuyên Bách không có thời gian.
Lâm Mỹ Khê lấy củi đắp lên như cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Xuyên Bách còn to gan hơn cả Cố Xuyên Bách trong tiếng lòng của chị.
Anh tự nuôi lợn, nếu bị bắt thì tèo đời.
Cô không kìm được hỏi: "Các anh nuôi lợn trong núi bao lâu rồi?"
Cố Xuyên Bách hỏi ngược lại: "Hỏi rõ như vậy là em muốn rước họa cho mình à?"
Lâm Mỹ Khê đáp:
"Không phải nha, các anh nuôi lợn trong núi thì phải có chuồng lợn với chỗ chế biến.
Để em dạy anh món lòng lợn kho, để ăn cũng được, bán cũng được luôn, còn tốt hơn anh đưa lòng lợn cho người ta."
Lòng lợn thì chắc anh không bán được, nhưng nếu kho thì sẽ khác hẳn.
Cố Xuyên Bách vốn tưởng Lâm Mỹ Khê sẽ khuyên anh đừng đầu cơ trục lợi, nhưng không ngờ cô lại muốn giúp anh tối đa hóa lợi ích.
Vậy rốt cuộc có nên dẫn cô tới xưởng không?
Xưởng không phải của một mình anh.
Anh chỉ phụ trách mổ lợn trong núi sâu rồi đưa hàng đi tìm đường tiêu thụ, người nuôi lợn là người gác rừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước Cố Xuyên Bách cứu người gác rừng rơi xuống bẫy, hấp hối suýt chết.
Ông ấy bèn giao đường tiêu thụ mà mình đã móc nối từ trước cho Cố Xuyên Bách.
Hai người hợp tác từ lúc chỉ có hai con lợn đến bây giờ trong chuồng đã đạt quy mô mười mấy con.
Đám lợn này xuất chuồng xong, thật ra anh tính dừng không làm nữa.
Anh bèn nói: "Tối em tới nhà anh một chuyến, rồi anh dẫn em tới xưởng."
Lâm Mỹ Khê gật đầu lia lịa: "Vâng, vậy em về chuẩn bị gia vị các kiểu trước."
Cố Xuyên Bách lục đống củi lấy một con thỏ xám đưa cho cô: "Cứ bảo em nhặt được con này để phân tán sự chú ý của người khác."
Là thỏ kìa!
Nghĩ tới món thỏ kho tàu, Lâm Mỹ Khê bắt đầu thèm thuồng.
Nhưng cô vẫn lắc đầu:
"Nếu em bảo nhặt được thỏ, sợ là mai sẽ càng có nhiều người lên núi thử vận may, chẳng phải xưởng của anh càng thêm nguy hiểm hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro