Tới Nhà Ông Cố
2024-08-07 21:10:26
Cố Xuyên Bách cẩn thận và xa cách, không biết ông Cố có dễ chung đụng không.
Lâm Mỹ Khê gõ cửa chính đang mở rộng, cười tươi chào hỏi:
"Cháu chào ông, ông là ông Cố phải không ạ? Cháu là Lâm Mỹ Khê, là thanh niên trí thức mới tới hôm nay."
Ông cụ ngẩng đầu, cũng mỉm cười ôn hòa rồi vẫy tay với Lâm Mỹ Khê:
"Cháu là con của Lâm Vọng Hải chứ gì? Xuyên Bách nói gặp các cháu ở cổng thôn. Mau vào đi, cháu là con gái lớn hay con út của Vọng Hải thế?"
Lâm Mỹ Khê chạy vào, cười tươi đáp:
"Cháo chàu ông Cố ạ, cháu là con út, năm nay mười sáu tuổi ạ."
Cố Chính Sơ nhìn cô bé ngây thơ hồn nhiên, tính cách lạc quan y hệt bố mình.
Bố con bé thì thành thật ít nói, mà con gái thì lại khá hướng ngoại.
Gặp được con của cố nhân đương nhiên trong lòng sẽ vui vẻ rồi, vả lại đứa bé này trời sinh đã khiến người ta cảm thấy thân thiết.
"Lần cuối gặp ba cháu, thằng bé không lớn hơn cháu là mấy, mà chỉ chớp mắt cháu đã lớn từng này rồi."
Sau vài câu thăm hỏi, Lâm Mỹ Khê nhìn ngó xung quanh, không thấy được người cần tìm, bèn hỏi: "Ông ơi, cháu nghe ba kể là ông còn một cháu giá, con bé đi chơi rồi ạ?"
"Đường Đường sợ người lạ, trốn vào trong phòng rồi."
Nghe chị gái bên ngoài nhắc tới tên mình, Cố Đường Đường ló đầu ra khỏi phòng.
Con bé xinh đẹp như búp bê, đôi mắt đen láy như tỏa sáng, đang nhìn Lâm Mỹ Khê chằm chằm không chớp mắt.
Lâm Mỹ Khê có nghe ba kể rằng trước khi theo anh và ông nội bị đày xuống nông thôn, cháu gái của ông Cố tận mắt chứng kiến thảm kịch ba ruột bị đánh chết, từ đó về sau con bé không mở miệng nói câu nào.
Đáng lẽ ra cô bé không cần phải đi, nhưng ông Cố sợ để một mình con bé ở thành phố phức tạp như vậy, nên mới đưa đi theo.
Lâm Mỹ Khê lắc lắc chiếc bánh màn thầu trong tay, cười mắt cong cong.
"Chào Đường Đường, chị dùng bánh màn thầu đổi rau dưa em trồng được không?"
Cố Đường Đường thấy chị gái này cười tươi như hoa hướng dương, mà ngửi mùi bánh cũng thơm nức mũi, vẻ ghét bỏ trong mắt lập tức tan biến.
Mà chị ấy còn gọi ông nội của mình là ông nội kìa.
Đã lâu rồi cô bé không được tiếp xúc với thiện ý như vậy, cô bé do dự một hồi, sợ cô chờ lâu lại bỏ đi, nên gật đầu đồng ý.
Lâm Mỹ Khê vui vẻ nói: "Cảm ơn em, em tốt quá. Chị mang đi sáu cái bánh màn thầu, em xem hái rau dưa đổi với chị có được không?"
Cô bé lại gật đầu, mỉm cười với đôi mắt trong veo lấp lánh.
Con bé chạy vào bếp cầm một giỏ trúc, rồi quay lại ra hiệu cho Lâm Mỹ Khê đi cùng mình.
Ông Cố cười giải thích: "Con bé cảm thấy chậu này của cháu đựng không đủ, cháu đi với con bé đi."
...
Lâm Mỹ Khê gõ cửa chính đang mở rộng, cười tươi chào hỏi:
"Cháu chào ông, ông là ông Cố phải không ạ? Cháu là Lâm Mỹ Khê, là thanh niên trí thức mới tới hôm nay."
Ông cụ ngẩng đầu, cũng mỉm cười ôn hòa rồi vẫy tay với Lâm Mỹ Khê:
"Cháu là con của Lâm Vọng Hải chứ gì? Xuyên Bách nói gặp các cháu ở cổng thôn. Mau vào đi, cháu là con gái lớn hay con út của Vọng Hải thế?"
Lâm Mỹ Khê chạy vào, cười tươi đáp:
"Cháo chàu ông Cố ạ, cháu là con út, năm nay mười sáu tuổi ạ."
Cố Chính Sơ nhìn cô bé ngây thơ hồn nhiên, tính cách lạc quan y hệt bố mình.
Bố con bé thì thành thật ít nói, mà con gái thì lại khá hướng ngoại.
Gặp được con của cố nhân đương nhiên trong lòng sẽ vui vẻ rồi, vả lại đứa bé này trời sinh đã khiến người ta cảm thấy thân thiết.
"Lần cuối gặp ba cháu, thằng bé không lớn hơn cháu là mấy, mà chỉ chớp mắt cháu đã lớn từng này rồi."
Sau vài câu thăm hỏi, Lâm Mỹ Khê nhìn ngó xung quanh, không thấy được người cần tìm, bèn hỏi: "Ông ơi, cháu nghe ba kể là ông còn một cháu giá, con bé đi chơi rồi ạ?"
"Đường Đường sợ người lạ, trốn vào trong phòng rồi."
Nghe chị gái bên ngoài nhắc tới tên mình, Cố Đường Đường ló đầu ra khỏi phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con bé xinh đẹp như búp bê, đôi mắt đen láy như tỏa sáng, đang nhìn Lâm Mỹ Khê chằm chằm không chớp mắt.
Lâm Mỹ Khê có nghe ba kể rằng trước khi theo anh và ông nội bị đày xuống nông thôn, cháu gái của ông Cố tận mắt chứng kiến thảm kịch ba ruột bị đánh chết, từ đó về sau con bé không mở miệng nói câu nào.
Đáng lẽ ra cô bé không cần phải đi, nhưng ông Cố sợ để một mình con bé ở thành phố phức tạp như vậy, nên mới đưa đi theo.
Lâm Mỹ Khê lắc lắc chiếc bánh màn thầu trong tay, cười mắt cong cong.
"Chào Đường Đường, chị dùng bánh màn thầu đổi rau dưa em trồng được không?"
Cố Đường Đường thấy chị gái này cười tươi như hoa hướng dương, mà ngửi mùi bánh cũng thơm nức mũi, vẻ ghét bỏ trong mắt lập tức tan biến.
Mà chị ấy còn gọi ông nội của mình là ông nội kìa.
Đã lâu rồi cô bé không được tiếp xúc với thiện ý như vậy, cô bé do dự một hồi, sợ cô chờ lâu lại bỏ đi, nên gật đầu đồng ý.
Lâm Mỹ Khê vui vẻ nói: "Cảm ơn em, em tốt quá. Chị mang đi sáu cái bánh màn thầu, em xem hái rau dưa đổi với chị có được không?"
Cô bé lại gật đầu, mỉm cười với đôi mắt trong veo lấp lánh.
Con bé chạy vào bếp cầm một giỏ trúc, rồi quay lại ra hiệu cho Lâm Mỹ Khê đi cùng mình.
Ông Cố cười giải thích: "Con bé cảm thấy chậu này của cháu đựng không đủ, cháu đi với con bé đi."
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro